
Khi hai người yêu nhau, đó là chuyện của trái tim.
Khi hai người kết hôn, đó là chuyện của trách nhiệm.
Nhưng khi hai người trở thành gia đ́nh, th́ đó là một hành tŕnh đ̣i hỏi sự ưu tiên đúng đắn, sự đặt để đúng chỗ và ḷng trung thành trọn đời.
Bởi một khi đă bước vào đời sống hôn nhân, th́ cần phải nhớ:
Vợ chồng là số 1.
Con cái là số 2.
Cha mẹ – dù rất kính yêu – là số 3.
Điều ấy nghe qua tưởng chừng nghịch lư, nhưng thật ra là chân lư ǵn giữ hạnh phúc gia đ́nh qua bao thế hệ.
Nhiều người sau khi lập gia đ́nh vẫn giữ nếp nghĩ cũ:
“Con cái là tất cả.”
“Cha mẹ là trên hết.”
C̣n người bạn đời – là người “ở cùng”, nhưng lại không phải là “ưu tiên”.
Và rồi chính sự lộn xộn trong trật tự yêu thương ấy khiến gia đ́nh rạn nứt lúc nào không hay.
Ta thương con – đúng.
Ta hiếu kính cha mẹ – rất đúng.
Nhưng nếu quên mất rằng người bạn đời là người sẽ đi với ta suốt cuộc đời, người đă chọn ở lại bên ta – cả trong khỏe mạnh lẫn bệnh tật, cả khi vui lẫn khi buồn – th́ đó là một thiếu sót lớn.
Bởi lẽ, vợ chồng là nền móng.
Nếu nền móng yếu, th́ con cái ở trên sẽ không hạnh phúc.
Nếu nền móng rạn nứt, th́ cha mẹ ở hai bên cũng không thể yên ḷng.
Có những người cha, người mẹ cả đời hy sinh cho con, nhưng không hề quan tâm đến cảm xúc của người bạn đời.
Có những người đặt cha mẹ ruột lên trên cả người vợ/chồng – khiến hôn nhân trở thành một chiến trường âm thầm.
Nhưng xin nhớ:
Khi hai người lập gia đ́nh, là đă rời “nhà mẹ cha” để tạo nên một “gia đ́nh riêng”.
T́nh cảm với cha mẹ vẫn phải sâu đậm,
ḷng hiếu kính vẫn phải tṛn đầy,
nhưng tâm hồn và trái tim phải thuộc về nhau – người bạn đời của ḿnh – trước tiên.
Vợ chồng ḥa thuận – đó là phúc.
Vợ chồng biết lắng nghe, bao dung, đồng hành – đó là gốc rễ của sự ấm êm.
Khi hai vợ chồng thương nhau, tôn trọng nhau, giữ chữ tín và chữ nghĩa với nhau –
th́ con cái sẽ lớn lên trong sự an toàn cảm xúc, trong niềm vui, trong hạnh phúc.
Cha mẹ già nh́n con cái sống ḥa thuận, ấm êm – cũng được yên ḷng nhắm mắt.
Nhưng nếu vợ chồng luôn xung đột, không coi nhau là trung tâm của gia đ́nh,
th́ dù có tiền bạc, nhà cao cửa rộng, con cái cũng lớn lên trong chông chênh, mỏi mệt và thiếu thốn t́nh cảm.
Gia đ́nh không phải là một nơi để tranh quyền đoạt lư.
Gia đ́nh là nơi mà mỗi người biết giữ đúng vị trí của ḿnh,
biết nhường nhịn nhau,
biết đặt t́nh yêu lên trên cái tôi,
và biết đặt đúng người vào đúng vai.
Vợ chồng – là nền.
Con cái – là trái ngọt của t́nh yêu ấy.
Cha mẹ – là gốc rễ, là bóng mát, là hậu phương.
Nhưng người cùng ḿnh chèo lái con thuyền này, từ hôm nay cho đến cuối đời, là người bạn đời.
Không ai khác.
Đừng v́ con cái mà bỏ rơi nhau.
Đừng v́ cha mẹ mà làm tổn thương nhau.
Hăy yêu con bằng cách yêu nhau trước.
Hăy báo hiếu cha mẹ bằng cách giữ cho tổ ấm của ḿnh yên ấm.
Hạnh phúc không tự dưng đến.
Nó được giữ bằng sự ưu tiên đúng chỗ, sự nhẫn nại đúng lúc và sự hy sinh đúng người.
Người bạn đời – dù có lúc làm ta thất vọng, có lúc khiến ta đau ḷng – nhưng nếu là người đă chọn đồng hành, th́ hăy cùng nhau học lại cách yêu và ưu tiên cho nhau mỗi ngày.
Đừng quên:
Vợ chồng ḥa thuận – con cái mới hạnh phúc.
Vợ chồng thuận thảo – cha mẹ hai bên mới an ḷng.
Vợ chồng gắn bó – gia đ́nh mới thật sự là tổ ấm, chứ không chỉ là mái nhà.
VietBF@sưu tập