Làm người hăy tự biết cân bằng địa vị của ḿnh, đừng cưỡng cầu những thứ không thuộc về ḿnh, như vậy phong thái sẽ ngày càng khoáng đạt, tận hưởng thêm nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Dưới đây là 4 trí tuệ lớn của người xưa trong việc đối nhân xử thế, rất đáng để chúng ta ngẫm nghĩ:
1. Sống lương thiện, chất phác
“Nhân chi sơ, tính bản thiện”, con người khi chưa lún sâu vào sự đời th́ rất ít chịu sự “tiêm nhiễm” của xă hội. Nhưng khi trải qua bao thế sự xoay vần, th́ tâm cơ cũng theo đó mà ngày càng tăng lên.
Dù có trải qua bao thế sự xoay vần, vẫn luôn giữ một tâm hồn trong trẻo, thanh khiết như chưa từng bị nhuốm bẩn trong thế giới này.
Bởi người càng thiện lương, th́ càng không bị ai làm tổn thương hay sát hại; nhưng người càng khoe khoang, th́ chỉ càng khiến người ta đố kỵ.
Con người sống trên đời không phải càng khoa trương càng tốt, cũng không phải việc ǵ cũng thận trọng, chịu oan ức để cầu toàn th́ có thể sống yên phận.
Trong nhiều trường hợp, tốt hơn hết là nên giữ vững bản tính thật thà, chất phác và thái độ cởi mở của ḿnh.
Một người thật thà chất phác, nh́n bề ngoài có vẻ hiền lành ngu ngốc, nhưng lại giống như thỏi vàng, lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Giữ nết thật thà chất phác là đạo xử thế tốt đẹp, cũng là cảnh giới cực cao khi làm người. (Ảnh minh họa)
2. Nghe được lời khó nghe
Có câu: “Trung ngôn nghịch nhĩ lợi vu hành, lương dược khổ khẩu lợi vu bệnh”, ư rằng lời nói ngay nghe chướng tai, nhưng có thể dẫn dắt hành vi của người ta; thuốc tốt có vị đắng, nhưng lại chữa được bệnh.
Lời ngọt ngào th́ ai chẳng thích nghe. Nhưng nếu lúc nào cũng chỉ nghe thấy lời ngọt ngào êm tai, chuyện ǵ cũng hài ḷng vừa ư, vậy th́ chẳng khác ǵ ch́m đắm trong độc dược, vô cùng nguy hiểm.
Con người khi rơi vào nghịch cảnh, hăy học cách nhẫn nại chịu đựng, vững vàng kiên tŕ. C̣n khi gặp thuận cảnh, có thể giữ được sự tỉnh táo, giữ vững ư định ban đầu.
Thực ra làm người không nên “giấu lỗi, sợ phê b́nh”, cần phải nghe được cả những lời khó nghe và những lời tốt đẹp.
Đối mặt với khuyết điểm của bản thân, cho dù rơi vào t́nh cảnh nào, cũng cần giữ tâm được b́nh thản, không quan tâm thiệt hơn; cũng như không v́ mọi chuyện suôn sẻ mà tự kiêu tự măn, không v́ thất bại mà gục ngă hoàn toàn.
“Nghe được lời khó nghe”, là cách để một người có thể đi được lâu, đi được xa hơn.
3. Biết tiến biết thoái
Có câu nói rằng: “Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome”, đường đời tuy có ngh́n vạn lối đi, nhưng thực tế không phải lối đi nào chúng ta cũng có thể bước một cách tùy ư. Hăy cẩn thận kẻo “sai một ly, đi ngàn dặm”.
Đi theo con đường nào, phải lựa chọn thật kỹ lưỡng. Một khi đă chọn xong rồi th́ bất luận là con đường đó bằng phẳng hay nhấp nhô, chúng ta đều phải ung dung đối diện.
Cho dù là “xuân phong đắc ư” đều phải giữ chừng mực, càng ở trong thuận cảnh, càng phải giữ tâm tĩnh lặng. C̣n nếu rơi vào nghịch cảnh, th́ phải dốc ḷng hăng hái.
Khi chúng ta đối diện với vinh nhục được mất, có thể rộng lượng ung dung, đường đời sẽ càng b́nh lặng.
4. Tận hưởng sự tự tại
Nếu một người có thể tự do tự tại, như một con thuyền độc mộc không dây trói buộc trôi theo những con sóng, th́ nội tâm người đó thực giống như một cái cây đă hóa tro bụi, không quan tâm đến thành bại, khen chê của người đời.
V́ con người sống trên đời, khó vượt qua nhất chính là hai chữ “danh lợi”, khó buông bỏ nhất chính là “vinh nhục được mất”.
Nếu một người mà tâm quá coi trọng danh lợi và được mất, th́ người đó lúc nào cũng sẽ bị ưu phiền và bất măn bủa vây.
Sống nơi trời cao biển rộng, có nhiều điều là không thể thay đổi, nhiều điều là bất đắc dĩ, như thanh gỗ lập lờ trôi, mặc thế sự đưa đẩy.
Tuy nhiên chỉ cần chúng ta vững tâm, mọi thứ sẽ đi theo đúng hướng.
Vạn sự tùy duyên, hăy để mọi chuyện đến và đi một cách tự nhiên, đó chính là một phần thái độ trong cuộc sống, cũng là sự tự tu dưỡng mà mỗi người cần phải có để thân tâm đạt được an nhàn tự tại.
VietBF@sưu tập