Rất khó khăn để gặp và cùng Thúy tṛ chuyện, bởi em c̣n chưa hết sốc sau chuyến đi “xuất khẩu lao động” kinh hoàng trên đất châu Phi.
Phải cần đến mẹ ngồi bên cạnh động viên, vỗ về, cô gái tội nghiệp mới run run trải ḷng về cú lừa suưt nữa làm hại cả đời ḿnh. Cũng từ đây, một câu chuyện bi thảm bắt đầu từ ước mộng đổi đời vỡ tan trên xứ người của Thúy bắt đầu được “tua” lại như một thước phim quay chậm.
“Pháo đài phấn son” của người Việt ở châu Phi
Đang học năm cuối cùng tại một trường Cao đẳng ở Hà Tĩnh, nhưng v́ gia cảnh nghèo khó, cô sinh viên Nguyễn Thị Thanh Thúy chấp nhận “hy sinh”, tạm dừng việc học để sang Angola (một nước ở châu Phi) xuất khẩu lao động. Công việc này bắt đầu tự sự giới thiệu từ một người bạn của mẹ Thúy. Theo thông tin của người này th́ vợ chồng ông Nguyễn Hồng Sơn và bà Nguyễn Thị Xuyến (SN 1963) trú xă Kỳ Khang, huyện Kỳ Anh (Hà Tĩnh) có một người con gái tên Hương đang làm quán ăn bên đó. Vợ chồng ông Sơn bà Xuyến đă tiếp xúc với gia đ́nh Thúy và cho biết sang đó để chạy bàn trong quán ăn và được trả lương tháng cả ngàn USD. Thúy nhớ lại: “Em càng thêm tin tưởng khi bà Xuyến không những làm hợp đồng thỏa thuận mức lương khởi điểm là 1.000USD/tháng, mà c̣n chi trả toàn bộ tiền vé máy bay, đồng thời đưa trước 3 triệu đồng tạm ứng”. Thế nhưng, cô không hề biết rằng đó là một âm mưu nham hiểm đă được lập sẵn để đưa cô sang làm gái mại dâm ở xứ lạ.
“Tại đây, em và hai cô gái khác sang cùng đợt được đích thân vợ chồng Hương ra sân bay đón tiếp. Sau đó, bốn người được Hương đưa lên chiếc ô tô nhỏ, ngồi trên xe gần hai tiếng họ đến một hàng ăn nhỏ ở Kamama, tại thủ đô Luanda. Vừa đặt chân xuống xe, em thấy có nhiều điều bất ổn v́ đó chỉ là một quán ăn nhỏ, có khoảng 4 bàn ăn, một người đầu bếp. Bên trong là năm pḥng ngủ, 3 pḥng tầng dưới, hai pḥng gác lửng”, Thúy nhớ lại.
Đang c̣n mơ hồ suy nghĩ, cô gái bỗng nghe tiếng ai gọi tên ḿnh từ phía sau. Vội quay lại, Thúy bảo em nhận ra đó là Hải (em trai Hương, người đă từng đến nhà Thúy chơi khi về Việt Nam). Hải trước kia vốn đă có t́nh cảm với Thúy nên khi thấy cô gái ở đây, anh ta liền chạy đến hỏi han rồi nói nhỏ: “Em gọi điện thoại về bàn bạc với mẹ đi, một là đến chỗ anh làm photocoppy, nếu em ở lại đây họ sẽ bắt em phải làm gái (gái mại dâm - PV) đấy”. Hải vừa nói đến đó, liền bị chị gái ḿnh la mắng và đuổi đi. Thúy chưa hết bàng hoàng v́ những điều mà ḿnh vừa nghe từ Hải th́ Hương đă vỗ tay, ra hiệu mọi người tập trung lại "họp".
Trong "cuộc họp kín" đó, lúc đầu Hương như ư định muốn nói điều ǵ đó, nhưng khi thấy những người mới sang đang mệt mỏi nên thị cho mọi người về pḥng nghỉ ngơi. Sáng ngày 11/3, nơi ở của Hương tiếp nhận thêm hai người phụ nữ gốc Quảng B́nh. Nhấp ngụm nước lấy lại b́nh tĩnh, Thúy kể rành rọt: “Đến ngày 12/3, Hương triệu tập cuộc họp mới, rồi hỏi: Bọn bay đă biết công việc cụ thể của ḿnh ở đây chưa? Cả em và những người phụ nữ đi cùng nói là chạy bàn ăn với mức lương 1000USD/tháng. Lúc này, bà ta hiện nguyên h́nh là một mụ chủ chứa rồi quát to: "Tao bỏ cả khối tiền để lo cho bọn bay sang đây th́ bọn mày phải biết làm nghề ǵ rồi chứ, làm ǵ có chuyện chạy quán ăn mà lương một tháng hơn ngh́n đô. Sang đây, công việc chính của bọn bay là "làm gái" c̣n việc hàng ăn chỉ là phụ lúc cần. Tất cả phải luôn tươi tỉnh, không được làm mất khách của tao nếu làm không được tao bán sang "động" khác”. Chỉ vừa nghe đến đây, em thấy tai ḿnh như ù đi v́ sợ hăi. Mặc cho ba người kia im lặng chấp nhận, em khó lóc, van xin bà Xuân và Hương tha cho ḿnh, nếu không em thà chết chứ không tiếp khách. Nhưng mặc cho những lời van xin thảm thiết, mụ chủ chứa vẫn không chút mủi ḷng. Trong tuyệt vọng, em chợt nhớ đến mẹ nên lẻn ra ngoài nhắn tin thông báo: "Mẹ ơi! Con bị lừa sang đây làm gái bán dâm rồi, mẹ nghĩ cách cứu con với...".

Kế hoạch giải cứu từ nửa ṿng trái đất
Trong căn nhà vừa được sửa lại cách đây không lâu, cô gái vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhớ lại những sự việc xảy đến với ḿnh. Lặng người một lát, Thúy hồi tưởng: “Tại Angola, Hương là một chủ chứa rất dữ dằn. Quán ăn trá h́nh của chị ta chỉ có một đầu bếp, lèo tèo vài chiếc bàn. Khách mỗi khi đến quán lại chui vào pḥng kín. Mấy ngày đầu, em thấy chỉ có chị Dung, người đến đây trước vài tháng, tiếp khách ở pḥng kín cho khoảng 5- 6 người. Dù chưa bị chủ nhà ép buộc v́ sợ em tự tử, em vẫn nơm nớp lo sợ, không biết khi nào sẽ đến lượt ḿnh bị bắt phải làm cái công việc nhơ nhớp này”.
Cô kể tiếp: “Đang trong lúc tuyệt vọng, em nhận được tin nhắn từ mẹ báo đă nhờ được người và đang t́m cách cứu em ra. Mẹ dặn em phải cất hộ chiếu cẩn thận, tránh để Hương lấy đi. Đồng thời, em cũng phải làm bộ, cố t́nh gào khóc, tỏ ra mệt mỏi suốt ngày để kéo dài thời gian chờ cơ hội. Không lâu sau đó, em được biết gia đ́nh và chị gái ở Hà Nội có quen thân với một số người đang làm ăn tại Angola. Một người trong số họ đă chấp nhận giúp giải cứu em”. Trong khi đó, từ cách nửa ṿng trái đất gia đ́nh Thúy đă nhờ những người bạn thuê một chiếc ô tô túc trực gần khu vực nơi Thúy đang bị giam lỏng. Chỉ cần Thúy có cơ hội ra khỏi quán ăn đó th́ họ sẽ đưa lên xe để đến nơi khác trốn.
Thúy cũng cho biết: “Việc trốn chạy không hề dễ dàng, dù các phương thức, thời gian, địa điểm… đă được em cùng gia đ́nh lên kế hoạch thống nhất. Măi cho đến một buổi trưa ngày 12/3, quán vắng khách và nhân viên cũng đi nghỉ hết. Ăn cơm xong, em ngóng nh́n ra phía cửa th́ thấy một chiếc xe khác (không phải chiếc xe vẫn thường đậu như mọi ngày), có hai người đàn ông (một Việt Nam, một Angola – PV) đứng đậu ngay bên đường. Rất nhanh, em nh́n thấy hai người kín đáo làm kư hiệu vẫy em lên xe. Hồi hộp nh́n quanh, thấy Hương quay lưng vào nhà lấy đồ, em đánh liều chạy một mạch lên xe”.
Những ngày sau đó tại Angola, Thúy cho biết mụ chủ chứa phái người truy lùng cô gắt gao. Anh T, ân nhân nhận lời cứu em khỏi “động quỷ” cũng nói thật: “Chính anh cũng rất sợ. Thế lực

của Hương ở nơi này rất lớn. Nếu chuyện anh cứu em bị lộ, th́ chính anh cũng không biết sẽ mất mạng lúc nào”. Nghe lời nói này, Thúy càng thêm khủng hoảng. Em tâm sự: “Sau khi chạy trốn một quăng đường dài, anh T. gửi em đến nhà một người bạn. Mấy ngày sống ở đó, em phải giam ḿnh trong nhà, không dám ra ngoài v́ sợ bị bắt lại. Suốt tuần lễ sống vật vă giữa nỗi ám ảnh, giữa mệt mỏi thể xác v́ không được ăn uống, em như lả người đi”.
Trực chờ măi, đến ngày 18/3, Thúy như “vỡ ̣a” khi nhận được tấm vé máy bay mẹ xoay sở gửi mua từ trong nước đưa sang cho em trở về. “Đến ngày 19/3, khi cảm thấy an toàn được đảm bảo tuyệt đối, anh T. mới bí mật nhờ người hộ tống em ra sân bay chứ bản thân cũng không dám lộ diện. Tại sân bay, người bạn này của anh T. lại gửi em cho hai người Việt Nam tốt bụng khác qua Angola xuất khẩu lao động giúp đỡ trên đường về. Những chuỗi ngày kinh hoàng nhất trong cuộc đời thế là khép lại. Ngày gặp lại mẹ ở quê, cả gia đ́nh chỉ biết ôm nhau khóc”.
Ngồi cạnh mẹ, Thúy cứ ôm chặt lấy mẹ như không muốn rời xa dù chỉ là chút ít. “Em về được đến đây an toàn là điều mà chính em cũng không ngờ tới. Đến tận bây giờ em vẫn bị ám ảnh bởi những lời la mắng của chủ chứa và những h́nh ảnh trong “động” mại dâm bên đó”, Thúy nói. Em cũng tâm sự với chúng tôi là sẽ tiếp tục đến trường để hoàn thành xong chương tŕnh. “Em chỉ ước mong sau này ra trường có công việc ổn định là được, chứ đi nước ngoài th́ không bao giờ”, Thúy nói với giọng cứng rắn.
Theo
Kim Long
GĐ&XH