Trên  con đường liên xã qua địa phận thôn Thượng (xã Diên Lâm, huyện Diên  Khánh, tỉnh Khánh Hòa), có một căn nhà ven đường cỏ mọc um tùm xung  quanh. Trong căn nhà ấy có cô gái thiểu năng trí tuệ và một câu chuyện  cảm động về tình anh em...
    	  |  
  	| Căn nhà của anh Đinh Xuân Vũ |  
  
 Sống cùng bất hạnh
 Căn nhà bị ngăn cách với con đường bên  ngoài bởi một cống nước xung quanh đầy cỏ cây rậm rạp, khách tìm mãi mới  thấy lối vào. Nếu không nhìn thấy có người trong nhà có lẽ ai cũng nghĩ  đây là một căn nhà bị bỏ hoang.
 Gian nhà dưới là nơi nấu ăn, lèo tèo một  vài chiếc xoong chảo méo xẹo, vài chiếc bát đã xỉn màu. Ở gian nhà  trên, tài sản “quý” nhất là chiếc tủ để ban thờ và hai chiếc giường bụi  bám đầy như đã hàng thập kỷ không có người nằm.
 Chủ nhân của căn nhà không vôi ve, không  vữa chát ấy là anh Đinh Xuân Vũ (SN 1966). Còn cô gái suốt ngày ngồi  một chỗ với vẻ mặt ngu ngơ đó là chị Đinh Thị Nguyệt (SN 1974), em ruột  của anh Vũ. Họ chuyển về thôn Thượng đã hơn chục năm nay. Phải đến nhà  vào giữa trưa hoặc buổi tối may ra mới gặp được anh Vũ, vào thời gian  khác thì anh đều đi làm mướn.
 Chị Nguyệt thì ở nhà cả ngày, không nói  được, chỉ biết ngồi một chỗ, không dám đi đâu. Những việc đơn giản như  rót nước, quét nhà, chị vẫn làm được nhưng phải có anh Vũ sai mới làm.
 Quãng thời gian trước đó, anh Vũ và gia  đình sống ở xã Diên Lạc (huyện Diên Khánh), có thể nói cuộc sống của họ  luôn gắn liền với hai từ “bất hạnh”. Là con cả trong gia đình có 4 anh  chị em, anh Vũ phải cáng đáng mọi việc từ khi mới lớn. Em gái thứ hai  của anh Vũ sinh năm 1969, được 3 tuổi thì không may qua đời do bạo bệnh.
 Cha anh cũng mất do chiến tranh loạn lạc  sau khi chị Nguyệt, con út, chào đời. Khi chị Nguyệt được hơn 1 tuổi,  bắt đầu biết bi bô tập nói thì bị trúng gió, rồi lớn lên trong câm lặng,  hoặc chỉ phát ra những tiếng ú ớ vô nghĩa. Nhà lúc ấy rất khó khăn nên  không có tiền chạy chữa, chị Nguyệt đành "ôm bệnh" đến nay.
 
   	  |  
  	| Bữa ăn của chị Đinh Thị Nguyệt |  
  
 Sau những biến cố ấy, mọi khó khăn đè  nặng lên đôi vai gầy của người mẹ, bà cố gắng lo cho Vũ và người con thứ  ba ăn học để được bằng người. Cậu bé Vũ hồi đó cũng học giỏi có tiếng,  nhưng vì gia cảnh khó khăn, thương mẹ vất vả nên đành bỏ ngang đi làm  mướn đỡ đần mẹ nuôi các em. Cuộc sống cứ thế trôi đi, người mẹ già sức  khỏe ngày một yếu.
 Người em trai của anh Vũ lại thích sống  cuộc đời lang bạt. Cậu ta làm nghề thợ hàn nhưng ít khi ở một chỗ, cứ  nay đây, mai đó. Cuối cùng cậu dừng chân lấy vợ ở Lâm Đồng, tuy nhiên,  cuộc sống cũng khó khăn nên chẳng giúp gì nhiều cho anh Vũ trong việc đỡ  đần mẹ già và nuôi em dại.
 Đầu những năm 2000, lúc này cuộc sống  của 3 mẹ con thiếu thốn đủ bề, chi tiêu hàng ngày đều dựa vào sức làm  thuê, làm mướn của anh Vũ cả. Thấy cuộc sống cơ cực, mẹ anh bán nhà rồi  chuyển đến chỗ khác nhỏ hơn, ít tiền hơn, dư ra một ít vốn mà làm ăn.  Nhà anh chuyển đến thôn Thượng từ đó. Nhưng số tiền bán nhà còn dư bao  nhiêu thì đều dành để lo thuốc thang cho mẹ già và em gái cả. Phần nữa  là trình độ học vấn thấp nên anh cũng không biết buôn bán gì. Vậy là số  vốn dư ra cũng hết dần, hết mòn.
 Dọn đến chỗ mới được 2 năm thì mẹ anh  qua đời. Trước khi nhắm mắt, mẹ dặn anh phải chăm sóc người em gái khù  khờ. Ngày còn mẹ già, tuy bà không làm được gì nhiều nhưng còn ở nhà nấu  cơm, chăm em để anh yên tâm đi làm mướn khắp nơi. Khi bà mất đi, anh  lại phải gánh cả việc thay mẹ chăm em. Thế nên hàng ngày anh chẳng dám  đi làm mướn ở xa mà chọn chỗ gần để trưa đến về cơm nước cho em, xong  xuôi lại đi làm đến tối mịt mới về.
 Vất vả là vậy nhưng không bao giờ anh quên lời mẹ dặn trước khi mất, vẫn một lòng lo cho cuộc sống của cô em tật nguyền.
 
Cam chịu độc thân làm mướn nuôi em
 Khách tìm vào nhà đúng bữa trưa của hai  anh em, anh Vũ lấy tô cơm, rau luộc và cá kho, bưng đến cạnh giường cho  chị Nguyệt để chị tự ăn, không quên dặn chị ăn từ từ kẻo nghẹn. “Vài năm  trở lại đây nó (ý nói chị Nguyệt - PV) không mượn ai bón cho ăn nữa, nó  quen ăn bốc rồi, dạy dùng thìa không được”, anh Vũ nói. Chuẩn bị đồ ăn  cho em gái xong, anh ra một góc ngồi xuống ăn cho qua bữa.
 Ăn xong, anh rít vội điếu thuốc rồi  tranh thủ kể lại quãng đời khổ cực của mình như đã nói ở trên. Năm nay  anh 46 tuổi, gương mặt xạm đi vì sương gió nhưng chưa một lần anh dám  nghĩ đến chuyện lập gia đình riêng. Hồi còn trai trẻ, cũng có vài mối  đến đánh tiếng nhưng do mặc cảm về thân phận nghèo hèn, phần nữa vì gánh  nặng gia đình, cơm áo nên anh bỏ qua chuyện vợ con.
 Anh luôn nghĩ rằng, chỉ mình chịu khổ  chứ đừng để cho người khác khổ vì mình. “Mình khổ cực làm mướn nuôi nhỏ  em sống qua ngày thôi chứ nhà nghèo vầy nghĩ chi đến chuyện vợ con. Cũng  có nhiều người thấy hoàn cảnh tui vậy thì thương, muốn hỏi vợ giúp  nhưng chú nghĩ thử coi, nhà tui hoàn cảnh khó khăn thế, lấy người ta về  cho người ta mang cực làm chi?. Tui không làm được”, anh Vũ tâm sự vẻ  mặt buồn buồn.
 
   	  |  
  	| Anh Đinh Xuân Vũ kể chuyện đời mình |  
  
 Sống đến hôm nay, gần như anh dành trọn  thời gian để làm những công việc người ta thuê mướn. Anh nhận làm bất cứ  công việc đồng áng nào như phun thuốc sâu, cắt cỏ, cắt lúa, chặt mía,  làm màu..., mỗi mùa một việc khác nhau. Anh làm miết nên quen việc,  người mướn anh thấy anh chăm chỉ, chịu khó nên giới thiệu cho nhiều  người khác nhau, nhờ vậy mà công việc anh cũng đều đều để có tiền nuôi  em. Thế nhưng cũng có đợt làm chắt chiu cả năm nhưng một đợt ốm của cô  em là tiền của anh lại trở về tay trắng. Anh lại phải đi chạy ăn từng  bữa.
 3 năm trước, một xe chở mía đi qua, do  mía chất cao làm đường dây điện nhà anh Vũ bị đứt. Đang lúc khốn khó anh  cũng chả buồn mắc lại điện, nghĩ cũng là một cách để tiết kiệm. Vậy  nên, căn nhà chẳng có điện, mà đúng hơn là chẳng dùng đồ điện gì, cứ tối  đến người ta chỉ thấy đèn dầu leo lét một lúc. Vì chị Nguyệt không nói  được, anh Vũ lại đi làm suốt chỉ tối mới về, khi về lại ngủ sớm do mệt  nên không mấy khi có tiếng người nói chuyện trong nhà. Chả thế mà sống ở  cùng thôn nhưng có nhiều người không nhớ đến sự tồn tại của hai anh em  họ.
 Khi mới lên Diên Lâm sinh sống, anh Vũ  đi chặt mía thuê, đường xa tít tắp. Sáng 2h30 anh đã phải dậy để nấu cơm  cho em và dặn dò cẩn thận. Sau đó anh đạp xe gần 3 tiếng đến rẫy, làm  quần quật đến tối lại đạp xe về. Anh chỉ sợ cô em gái khờ dại của mình ở  nhà nhỡ có chuyện gì không may xảy ra. Vậy nên, lần nào đi anh cũng  chốt cửa cẩn thận, đánh dấu ở ngoài, ở trong để xem em mình ở nhà có  định trốn ra ngoài hay có kẻ gian đột nhập vào hay không. Sau vì thương  em, nên công làm nơi xa cao hơn bình thường, anh cũng bỏ về làm mướn ở  chỗ gần.
 Anh tâm sự: “Tôi sống được ngày nào, còn  sức ngày nào thì đi làm mướn nuôi em ngày đó. Nó đã thiệt thòi từ nhỏ  đến giờ rồi, mình là anh lớn mình phải có trách nhiệm với em”.
 Nói là vậy, nhưng đôi mắt của người đàn  ông đầy trách nhiệm này vẫn mang một nét buồn xa xăm... Đang nói chuyện,  bỗng có tiếng chị Nguyệt ho vì sặc cơm, anh Vũ vội chạy vào ân cần vuốt  lưng cho em rồi bưng nước cho chị uống, nhặt những hạt cơm vương vãi  trên quần áo người em...
  
Phạm Văn