Có lẽ không cõ nối đau đớn nào hơn nỗi ám ảnh và miệt thị của người thân tại những phiên tòa. Chủ tọa sẽ là người tuyên án, nhưng đôi khi không phải là chủ tọa, mà do chính những người thân ruột thịt của bị cáo yêu câu tử hình người cha, người cháu…của họ.
Con“xin” án tử hình cho cha
Có lẽ chẳng một người con nào lại muốn đấng sinh thành của mình phải đứng trước vành móng ngựa và cũng không muốn mức án cao nhất tử hình cho người cha của mình, nhưng với vụ án của
Trương Văn Thuận (49 tuổi, ngụ xã Đức Hòa, huyện Mộ Đức), lại là một trường hợp đặc biệt, những người dự phiên tòa không khỏi bàng hoàng khi cả năm người con đều đều đồng thuận “xin”được tử hình chính người cha của mình.
Ông Thuận bị 5 người con lần lượt xin cho ông án cao nhất tử hình
Theo điều tra, ông Thuận làm nghề thợ rèn. Năm 1984, ông kết hôn với bà Nhiệm, làm nghề nông sống ở xã Đức Hòa, huyện Mộ Đức. Tháng 5/1988, ông gây ra vụ hiếp dâm, rồi chuyển đến sống ở tỉnh Lâm Đồng và
Gia Lai. Năm 2002, ông Thuận cùng vợ con trở về quê Quảng Ngãi làm nghề cửa sắt ở thôn Phước Xã, xã Đức Hòa.
Suốt nhiều năm chung sống, ông Thuận bị cho là thường xuyên say xỉn, hành hạ vợ con. Chính quyền địa phương nhiều lần khuyên nhủ, giáo dục nhưng ông này vẫn "chứng nào tật ấy". Không chịu nổi đòn roi của người cha tàn bạo, 5 đứa con lần lượt đến nơi khác sinh sống. Bà Nhiệm ở lại quê và liên tục bị người chồng vũ phu hành hạ.
Đầu tháng 3/2012, sau khi đánh vợ thâm tím người, ông Thuận gí điện khiến bà Nhiệm kêu khóc thảm thiết. Lần đó, ông Thuận bị chính quyền xã Đức Hòa cảnh cáo trước dân. Hai tháng sau đó, Thuận tiếp tục say xỉn, đánh vợ gây thương tích, gãy tay phải. Công an xã Đức Hòa xử phạt hành chính 600.000 đồng vì hành vi bạo hành gia đình nhưng ông không chịu nộp. Sau đó, bà Nhiệm gửi đơn ra tòa xin ly hôn. Trong thời gian chờ giải quyết, bà đến sống cùng con gái ở thành phố
Quảng Ngãi.
Một trong những người con của ông Thuận đề nghị TAND tỉnh Quảng Ngãi tử hình người cha tàn nhẫn tại phiên tòa ngày 5/4.
Ngày 29/11/2012, bà Nhiệm về quê dọn nhà cửa. Sau khi nài nỉ vợ rút đơn ly hôn không thành, ông Thuận đã dùng tay phải kẹp cổ, đập đầu bà Nhiệm vào tường nhà... Biết vợ chết, ông ta mang theo một chai thuốc diệt cỏ và gói thuốc diệt chuột rồi lên núi lẩn trốn với ý định tự tử. Tìm đến cái chết không thành, 4 ngày sau ông bị bắt.
Tại phiên toà, đại diện VKS đề nghị mức án tù
chung thân đối với người đàn ông giết vợ này, nhưng các con của bị cáo lần lượt đứng lên phản đối. "Tội ác giết mẹ chúng tôi khó thể nào tha thứ, đề nghị HĐXX tuyên tử hình", một người con ông Thuận nói trong nước mắt.
Xét hành vi giết vợ quá tàn nhẫn, TAND tỉnh Quảng Ngãi đã tuyên phạt ông Thuận án tử hình.
Bà nội nhất quyết “tuyên án tử hình” cho cháu
Cũng với tâm trạng đau đớn như bị cáo Thuận,
Lê Anh Tuấn hung thủ giết cha của mình cũng bị chính bà nội mình cự tuyệt nhất quyết xin cơ quan pháp luật “ban” án tử hình cho bị cáo này khi cướp đi sinh mạng của người con của bà. Nhưng dường như tội lỗi của Lê Tuấn anh phần nào được dư luận cảm thông chút ít, không thể chối cãi về tội giết cha nhưng có lẽ chẳng ai trách cứ hành vi nhẫn tâm của cậu mà còn cảm thấy nhẹ nhõm cho cuộc sống của gia đình Tuấn nếu như biết được “nội tình” trong một gia đình có một người cha luôn dùng vũ lực thay lời nói, cũng chính vì vậy mà cuộc sống của Lê Anh Tuấn dường như không bao giờ có được những giây phút bình yên, và vụ việc của những hành động không kiềm chế được lâu ngày cũng đến và khiến Tuấn thành một kẻ “tội đồ”, và bị chính bà nội yêu cầu tòa án xử án phạt cao nhất tử hình.
Tuấn bị chính bà nội đề nghị với cơ quan công an tử hình vì tội giết cha.
Vụ việc xảy ra vào một ngày giáp Tết Quý Tị, mẹ con chị về quê mua sắm đồ đạc, thờ cúng ông bà, nào ngờ chuyến đi này nhuốm màu tang thương. Trưa ngày 11/2 (mùng 2 Tết), đợi mãi vẫn không thấy cha đi nhậu về, Tuấn cả gan hỏi mượn mẹ chiếc xe máy để đi chơi với bạn. Lưng say xỉn khi lảo đảo về không thấy xe đâu liền lớn tiếng la mắng vợ, kêu con út đi kiếm. Tuấn hôm đó lại bất thường uống rượu với bạn, nhưng vẫn trở về trả xe, từ tốn nhận lỗi, lên giường ngủ.
Một lúc sau, Lưng rủ một người bạn về nhà nhậu. Trong lúc ăn uống, người này luôn miệng hỏi thăm về công việc, chỗ ở của mẹ con chị Lài ở Sài Gòn và mong muốn qua Tết chị sẽ giúp đỡ khi vợ chồng mình lên sinh sống. Sau khi bạn ra về, Lưng một mực vu oan vợ đã dan díu với người bạn kia, mặc những lời giãi bày, van xin quỳ lại. Chửi một hồi, hắn còn nhắc lại chuyện chiếc xe, mắng vợ mình không biết dạy con rồi lao vào nắm tóc, kéo vợ ra vườn, vung tay đánh đập.
Nghe tiếng kêu cứu thất thanh của mẹ, Tuấn choàng tỉnh chạy ra can ngăn, lớn tiếng trách mắng cha. Lưng thấy đứa con “bật” lại, chạy vào nhà xách con dao mác dùng ra. Chị Lài vội xông vào nắm chặt tay chồng van xin, giằng co mãi người cha mới chịu buông tay bỏ đi, nhưng không ngớt chửi bới.
Sẵn hơi men trong người, Tuấn vác ống bơm xe đạp gần đó đuổi theo, đánh liên tục vào cha nhưng anh ta may mắn né được, túm tóc con đập liên tục vào gốc cây dừa. Tuấn tức tốc bỏ chạy vào nhà, quay lại với con dao nhỏ rồi xông tới vung nhiều nhát. Nhát dao hiểm ác đâm trúng tim đã khiến nạn nhân
chết ngay tại chỗ.
Vụ án khép lại, người cha vũ phu nát rượu đã chết, nghịch tử đang trong nhà giam chờ phán quyết của tòa. Lạ một điều là dù Tuấn gây tội lỗi tày trời, bà con hàng xóm đều cảm thông, mong muốn hung thủ được toà án thương tình mà xử mức án thấp nhất. Riêng bà nội của Tuấn lại khác. Dù ở sát bên nhà, chứng kiến biết bao trận đòn tàn ác của con trai mình dành cho vợ con, bà vẫn một mực kêu oan cho con trai. Sắc lạnh hơn, bà còn đến trụ sở công an bịa chuyện cháu nội là đứa hư đốn, đề nghị phải tuyên án tử hình, “nhẹ nhất cũng phải chung thân”.
Mẹ Tuấn ngán ngẩm: “Không tưởng tượng nổi bà lại nhẫn tâm vậy. Bao nhiêu sai trái bà đều đổ hết lên đầu thằng cháu. Hồi đó bà ghét tôi đến nỗi kêu thầy cúng về lập đàn “làm phép” để vợ chồng tôi phải ly dị, rồi xúi chồng và chị em chồng đánh đập tôi, dù tôi không làm gì nên tội, có chăng chỉ là “tội” nghèo quá. Giờ tôi ở đây mà lòng thấp thỏm không yên vì người nhà chồng thường qua kiếm chuyện và đòi giết tôi “đền mạng”. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn phải ở đây, làm ruộng kiếm tiền lo cho con những ngày đi tù”.
TM