Hứa cho 10 chỉ vàng làm của hồi môn, giá vàng vừa tăng, mẹ chồng tôi đă lật mặt ph/ủi tay không có vàng, tôi chuẩn bị luôn một k/ế h/oạch khiến bà ú ớ tr;ắng t;ay…
Hứa cho 10 chỉ vàng làm của hồi môn, giá vàng vừa tăng, mẹ chồng tôi lật mặt, nhưng tôi đă có kế hoạch khiến bà trắng tay
Ngày tôi cưới anh Hưng, mẹ chồng đă đứng trước họ hàng mà tuyên bố chắc nịch:
“Tôi hứa cho cháu dâu 10 chỉ vàng làm của hồi môn. Nhà tôi không giàu nhưng cái ǵ đă hứa là làm cho tới nơi tới chốn!”
Ai cũng vỗ tay tán thưởng. Tôi th́ ngượng ngùng nép sau lưng mẹ, tay nắm vạt váy, ḷng mừng khấp khởi. Trong nhà tôi, ai cũng biết mẹ tôi rất lo cho tôi lấy chồng xa, lại sợ cảnh làm dâu khổ cực. Nhưng thấy nhà chồng cũng đàng hoàng, lại trọng thể diện như vậy nên cũng yên tâm phần nào.
Thế nhưng đời đâu ai biết trước chữ ngờ.
Hơn một tháng sau đám cưới, tin tức đồng loạt đưa tin giá vàng tăng vọt. Một chỉ vàng từ 5 triệu lên 7 triệu. Mẹ chồng tôi đột nhiên lạnh nhạt hẳn với tôi. Những lời ngon ngọt hồi mới cưới cũng vơi dần, thay vào đó là sự soi mói từng ly từng tí:
“Con dâu thời nay cái ǵ cũng đ̣i hỏi. Ngày xưa mẹ đi làm dâu, chỉ có đôi bông tai với cái lắc bạc là quư lắm rồi.”
Ban đầu tôi nhẫn nhịn, nghĩ chắc mẹ chỉ buột miệng. Nhưng đến ngày hai vợ chồng tôi hỏi lại chuyện vàng cưới, mẹ liền gạt phắt:
“Ủa? Vàng ǵ? Ai hứa hồi nào? Cái đó chỉ là nói cho vui ngày cưới thôi, ai lại chấp làm thiệt!”
Anh Hưng giận tím mặt, định căi tay đôi với mẹ nhưng tôi kéo tay anh lại. Tôi biết, đối đầu trực tiếp với bà chỉ làm mọi chuyện xấu thêm. Tôi chọn im lặng – nhưng không có nghĩa tôi sẽ bỏ qua.
Tôi âm thầm lập ra một kế hoạch…
Trước hết, tôi vờ như ḿnh nguôi giận, lại chăm sóc mẹ chồng như chưa từng có chuyện ǵ xảy ra. Đưa đón, mua quà, thậm chí c̣n nhường bà những món ngon trên bàn ăn. Mẹ chồng tôi tưởng tôi hiền thật, nên lơ là pḥng bị.
Một tháng sau, tôi ngọt ngào đề nghị:
“Mẹ ơi, con tính mở một tiệm bán mỹ phẩm nhỏ dưới phố. Nhưng con thiếu vốn. Mẹ đứng tên giúp con vay ngân hàng được không? Con chịu hoàn toàn lăi suất.”
Mẹ chồng, vốn ham danh tiếng và sĩ diện, nghe đến việc có thể “hùn” mở tiệm, lại chẳng phải bỏ đồng nào, liền đồng ư ngay. Tôi cẩn thận soạn sẵn hợp đồng vay mượn, nhưng nội dung có chút đặc biệt: nếu bên vay (tức mẹ chồng) không trả đúng hạn, tài sản cá nhân của bà sẽ bị ngân hàng siết nợ.
V́ tin tưởng tôi, bà chẳng đọc kỹ, kư luôn.
Tôi dùng sổ đỏ đứng tên bà thế chấp ngân hàng, rút ra 300 triệu mở tiệm mỹ phẩm, đứng tên tôi hoàn toàn. Mẹ chồng hớn hở khoe khắp xóm rằng “con dâu biết điều, làm ăn phát đạt chắc chắn mẹ cũng thơm lây”.
Chưa dừng lại ở đó, tôi c̣n tinh ư tổ chức vài đợt khuyến măi lớn, mượn danh nghĩa “có mẹ chồng bảo lănh”. Tấm h́nh bà ôm hoa, cười rạng rỡ đứng bên tôi lan tràn khắp mạng xă hội.
Đúng như tôi tính, ngân hàng bắt đầu đ̣i lăi sau 6 tháng. Tôi trả lăi vài tháng đầu để lấy ḷng tin. Đến tháng thứ bảy, tôi giả vờ làm ăn sa sút, thiếu vốn xoay ṿng, không trả nợ đúng hạn.
Ngân hàng gửi công văn thông báo siết tài sản. Mẹ chồng tôi té ngửa khi nhận giấy tờ, mới biết căn nhà bà ở đứng trước nguy cơ bị bán đấu giá.
Bà hốt hoảng chạy lên cửa hàng t́m tôi, gào khóc:
“Con ơi, cứu mẹ! Con làm ǵ th́ làm, đừng để mất nhà!”
Tôi thản nhiên đáp:
“Dạ mẹ ơi, hồi đó mẹ cũng bảo vàng hứa cho con chỉ là nói cho vui thôi mà. Vậy giờ cái nhà này, cũng chỉ là đứng tên cho vui thôi mẹ ha?”
Bà cứng họng. Đám đông khách trong tiệm th́ thầm bàn tán. Mẹ chồng tôi từ đỏ mặt chuyển qua tái mét.
Anh Hưng chứng kiến tất cả, chỉ thở dài:
“Mẹ gieo ǵ th́ gặt nấy thôi. Con dâu nào cũng cần được tôn trọng.”
Cuối cùng, để giữ căn nhà, mẹ chồng phải bán mảnh đất ở quê – mảnh đất bà từng hứa sẽ cho vợ chồng tôi ra riêng nhưng măi chỉ hứa suông.
Tôi lấy số tiền đó trả hết nợ ngân hàng, chuộc sổ đỏ lại, nhưng đổi tên chủ sở hữu thành… vợ chồng tôi.
Mẹ chồng đành ở cùng chúng tôi nhưng giờ bà im thin thít, không dám lên mặt.
Bài học này tôi nhớ suốt đời:
Kẻ trọng sĩ diện mà thiếu chữ tín, nhất định có ngày tự tay hại ḿnh.
VietBF@ sưu tập
|
|