
Hà đứng trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời mưa xám xịt, lòng cảm thấy trống rỗng. Mưa từ lâu đã không còn làm cô thấy buồn, hay ít nhất là cô không muốn thừa nhận mình có cảm giác như vậy. Đã bao lần cô tự hỏi, tại sao mình lại yêu anh, tại sao lại phải đợi chờ, dằn vặt như vậy? Anh – Phương, người đàn ông mà cô nghĩ sẽ là cả cuộc đời mình, lại là người khiến cô mệt mỏi đến thế.
“Anh yêu em mà, Hà. Chỉ là anh không biết làm sao để thể hiện tình cảm của mình,” Phương đã nói như vậy trong một lần họ cãi nhau. Nhưng lời nói ấy, sau bao lần vang lên, dần trở thành những câu nói vô nghĩa, như một cái cớ để anh lẩn tránh trách nhiệm.
⸻
Một chiều cuối tuần, Hà gặp lại Mai, người bạn thân thiết từ thuở nhỏ. Mai là người hiểu rõ nhất những thăng trầm trong mối quan hệ của Hà với Phương. Mai luôn là người đứng ngoài cuộc, nhưng lại có những nhận xét sắc bén mà đôi khi Hà không muốn nghe.
“Cậu vẫn ở bên anh ta à? Mình thấy cậu mệt mỏi quá, sao không dừng lại đi?” Mai hỏi, ánh mắt đượm buồn.
Hà cúi đầu, không đáp. Câu hỏi ấy, cô đã tự hỏi mình hàng nghìn lần rồi, nhưng chưa bao giờ tìm ra được câu trả lời hợp lý. Cô yêu Phương, nhưng anh lại không yêu cô theo cách mà cô cần. Phương ít khi quan tâm đến những điều nhỏ nhặt, chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của Hà. Những lần cô buồn, anh không biết an ủi. Những lần cô vui, anh cũng không biết chia sẻ.
“Nhưng anh ấy vẫn là người đàn ông mình yêu, Mai,” Hà nói, giọng yếu ớt.
Mai nhìn cô, đôi mắt đầy lo lắng. “Cậu yêu anh ấy, nhưng anh ấy có yêu cậu không? Có bao giờ anh ấy thực sự hiểu những gì cậu muốn, những gì cậu cần không? Đừng để tình yêu làm mờ mắt cậu, Hà.”
Hà im lặng, trái tim như thắt lại. Mai nói đúng. Cô luôn phải chạy theo tình yêu của Phương, luôn phải cố gắng chứng minh rằng mình xứng đáng, nhưng anh chưa bao giờ thực sự để tâm. Cô không muốn là người phụ nữ phải mỏi mệt trong một mối quan hệ không có hồi đáp. Nhưng trái tim cô lại không cho phép cô buông tay, không phải bây giờ, không phải sau bao nhiêu năm yêu đương.
⸻
Tối hôm đó, Hà và Phương ngồi bên nhau trong phòng khách. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt anh, nhưng ánh mắt của anh lại lạnh lùng, xa cách. Hà đã thử hỏi anh về những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng câu trả lời của anh lại là sự im lặng.
“Anh có yêu em không, Phương?” Cô hỏi, đôi tay run lên khi cầm chiếc cốc nước trên bàn.
Phương nhướn mày, như thể câu hỏi của cô quá ngớ ngẩn. “Em lại hỏi câu đó nữa à? Anh nói rồi, anh yêu em.”
Hà mím chặt môi, nỗi đau thắt lại trong lòng. “Tại sao anh không thể quan tâm đến em như em mong muốn? Tại sao anh không thể chú ý đến những điều nhỏ nhặt, như hôm nay em buồn, anh lại không hỏi? Anh có nhận ra em đang mệt mỏi không?”
Phương thở dài, ánh mắt anh lướt qua cô, nhưng không dừng lại. “Anh không phải là kiểu người hay thể hiện cảm xúc, Hà. Em cũng biết mà, sao cứ ép anh phải như vậy?”
Câu trả lời của anh như một cú tát mạnh vào lòng Hà. Cô không muốn tiếp tục nghe những lời giải thích vô nghĩa. “Anh không phải là kiểu người hay thể hiện cảm xúc,” đó là câu nói mà cô nghe đi nghe lại đến phát chán, nhưng anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của cô?
Cô đứng dậy, vội vã bước ra ngoài, mặc cho Phương gọi tên mình. Cô cần không gian, cần thời gian để suy nghĩ. Tại sao cô lại tiếp tục ở lại trong một mối quan hệ như vậy? Tại sao không thể tìm được người đàn ông thực sự để tâm đến mình, thay vì mãi chạy theo một người vô tâm?
⸻
Hà đi bộ trong đêm, lòng đầy bối rối. Cô nghĩ về những lời Mai đã nói, về sự lựa chọn của mình. Tình yêu không phải là thứ gì có thể lấy đi của cô mãi mãi. Cô đã yêu, đã hy sinh rất nhiều, nhưng nếu không có sự tương xứng, liệu cô có tiếp tục chấp nhận sự vô tâm ấy mãi không?
Cô đứng lại ở một góc đường, nhìn những chiếc xe đi qua. Đêm này, cô quyết định phải làm một điều gì đó. Cô không thể mãi làm một cô gái chạy theo tình yêu của người khác mà quên đi bản thân mình.
Khi trở về, cô đã làm điều mà mình nghĩ là đúng. Cô ngồi xuống, nhìn vào mắt Phương và nói: “Em không thể tiếp tục như thế này nữa. Em cần một người đàn ông có thể nhìn thấy em, yêu em theo cách em cần.”
Phương im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Em không thể thay đổi anh được, Hà. Anh chỉ là anh mà thôi.”
Câu nói ấy, với Hà, như một lời chia tay không lời. Cô đứng lên, cầm chiếc túi xách, bước ra khỏi cửa. Mưa đã ngừng rơi, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lạnh. Không phải vì lạnh lẽo của đêm, mà là vì sự ra đi của một tình yêu mà cô đã quá lâu ôm ấp, mà chưa bao giờ thực sự trọn vẹn.
⸻
Ngày hôm sau, khi nhìn vào gương, Hà thấy mình khác hẳn. Dù vẫn còn yêu Phương, nhưng cô biết mình không thể tiếp tục sống trong một tình yêu vô tâm. Cô đã đủ trưởng thành để hiểu rằng, một người phụ nữ không thể mãi mãi là người chạy theo tình yêu của người khác, mà phải học cách yêu và trân trọng bản thân mình trước.
Và cô, sẽ tìm kiếm một tình yêu xứng đáng, nơi mà cô không cần phải ép buộc, không cần phải níu kéo. Tình yêu ấy sẽ tự đến, và khi nó đến, sẽ không khiến cô phải đau đớn vì sự vô tâm.
VietBF@sưu tập