CHUYỆN TÙ “CẢI TẠO” CỦA PHÓ TỔNG THANH TRA NGÂN HÀNG QUỐC GIA VNCH
Một bạn thân ở Montréal Canada vừa gửi cho tôi cuốn Pháp ngữ Souvenirs et Pensées, viết bởi Bà Bác Sỹ Nguyễn Thị Đảnh và được Bác Sỹ Từ Uyên chuyển qua Việt Ngữ. Bạn lại khuyến khích tôi nếu có thì giờ thì chuyển qua Anh Ngữ theo sự mong muốn của tác giả. Sau khi đọc tôi thấy đặc biệt ở chỗ tù cải tạo này là một chuyên viên tài chính ngân hàng, khác hẳn trường hợp thường thấy của các sỹ quan trong quân lực. Ông Thảo bị đầy đọa sáu năm rưỡi trời để hy vọng moi các hiểu biết của ông về tài sản Ngân Hàng Quốc Gia.
Bà Bác Sỹ Đảnh nay định cư tại Oslo Na Uy là một phụ nữ miền Nam, Tây học. Phu quân Đỗ Văn Thảo cũng là người Nam, sinh ngày 21 tháng 8 năm 1927 tại Gò Công. Sau khi tốt nghiệp Đại Học tại Pháp ông Thảo đã về làm việc tại Ngân Hàng Quốc Gia Việt Nam từ tháng Tư năm 1955. Ông đã giữ chức Giám Đốc Nha Ngoại Viện rồi Phó Tổng Thanh Tra Ngân Hàng Quốc Gia cho đến ngày 30 tháng Tư năm 1975. Ông bị đi tù cải tạo tháng 6 năm 1975 rồi bị lưu đầy ra Bắc cho đến tháng 9 năm 1980. Đến tỵ nạn chính trị tại Bergen, Na Uy tháng 12 năm 1981, ông tạ thế tháng Giêng năm 2001 tại Oslo, Na Uy vì trụy tim.
Câu chuyện Bà Bác Sỹ Đảnh kể lại về sự tù tội Việt Cộng của đức lang quân cho thấy đặc biệt có ba khía cạnh. Là người Nam thuần túy, là chuyên viên được huấn luyện công phu và chưa bao giờ liên quan đến quân đội. Nhưng Việt Cộng cưỡng chiếm miền Nam đã hành xử như quân xâm lăng, cầm tù những chuyên viên rồi vơ vét của cải đem về như Phát Xít Đức Quốc Xã khi tiến vào Paris. Sự thiển cận của họ đã đưa đến sự kiệt quệ tột cùng cho đến bây giờ vẫn chưa ngóc đầu lên ngang hàng với các nước lân bang. Nay mở miệng mời chào người Việt nước ngoài trở về đem chất xám giúp nước thì thử hỏi có nghe được không?
Câu chuyện do bà Đảnh kể lại trong thời kỳ gia đình bị kẹt vì lỡ chuyến ra đi của tầu Việt Nam Thương Tín. Những ôn tưởng chỉ được ông Thảo thỉnh thoảng nhắc đến vì ông không muốn trải qua một lần nữa những hình ảnh dã man mà ông đã trải qua. Bà hết sức căm nước Pháp đã hùa theo Việt Cộng chỉ vì thù Mỹ đã không giúp họ xâm chiếm lại xứ Việt Nam trù phú sau khi Thế Chiến II chấm dứt. Bất hạnh cho Việt Nam, trong khi cộng sản Nga Hoa chỉ ngầm giúp Hà Nội thì Mỹ ồn ào đổ quân vào làm mất chính nghĩa của chúng ta đã bị nhóm thiên tả và CS cơ hội bóp méo thành chiến tranh chống Mỹ cứu nước. Bà viết để vinh danh những ai đã trải qua địa ngục trần gian tù cải tạo Việt Cộng. Và cũng để nói lên lời an ủi tới những ai đã bị phân tán ra bốn phương trời, làm cho không những mất gốc mà còn mất cả cá tính nữa.
Bà cùng gia đình bị kẹt lại trong cư xá sang trọng của Ngân Hàng nằm trên đường nhỏ hướng ra cầu xa lộ mới. Bà thấy rõ sự chiến đấu dũng cảm của một Trung Đội Nhẩy Dù với 20 binh sĩ chỉ huy bởi một Thiếu Úy trẻ măng có vẻ mới ra trường. Nhìn các quân nhân rắn chắc, nét mặt kiêu hùng và người chỉ huy Thiếu Úy trẻ nhưng chững chạc, bà đã chia xẻ đồ ăn với họ và có cảm tưởng đã cùng họ chiến đấu. Cuối cùng tất cả quân sỹ đã bị hy sinh một cách tức tưởi.
Bà nói: “Ai dám bảo là quân ta không chịu chiến đấu”? Trong khi ấy những phát súng lẻ tẻ của du kích Mặt Trận Giải Phóng quấy rối giữa những tiếng nổ đại pháo. Ngoài đường một sự hỗn loạn không tưởng tượng được khi bọn hôi của nhào vào các nhà vắng chủ và du kích Việt Cộng ngày càng hung hăng tàn ác.
Rồi ông Thảo phải ra trình diện theo lệnh của quân quản Sài Gòn. Ông thật thà nghĩ rằng vì vợ chồng ông là các chuyên gia thuần túy nên chính thể mới sẽ cần đến những bàn tay xây dựng lại quốc gia. Ông nói với vợ rằng: “Nếu họ không ưa chúng ta thì họ cũng không thể xử tệ với chúng ta. Họ không thể giết hết tất cả”. Một Pol Pot đã làm như vậy, nhưng họ đã thấy là không có lợi gì hết. Tuy nhiên Việt Cộng đã làm những việc tệ hại hơn nhiều. “Chúng tôi không hiểu rõ cái thực tế của cộng sản.
Chúng tôi đã nuôi ảo tưởng rằng cộng sản là một xác tín cao đẹp. Song đem cái xác tín ấy vào đời sống con người bằng võ lực đã làm mất hào quang lý tưởng và thơ mộng. Và như vậy nó trở nên tầm thường, bẩn thỉu, ích kỷ và man rợ”.
Ngày 15 tháng Sáu năm 1975 bà Đảnh đã chở ông Thảo và các con trên chiếc xe VW Variant đến một ngôi trường bỏ không gần Sở Thú. Ông gập một bạn cũ cùng đi trình diện nên thấy đỡ cô đơn hơn. “Khi chia tay tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh ấy sự tiếc nuối, lo âu và tình yêu đằm thắm. Anh chưa biết rằng sự chia tay này kéo giài cả hơn sáu năm rưỡi trời. Ánh mắt sâu thẳm ấy theo tôi mãi mãi ngày đêm và không bao giờ tôi quên được. Hầu hết các gia đình đều chịu hoàn cảnh như vậy, không cha, không chồng. Tôi may mắn thuộc thành phần không làm điều gì sai quấy và được đồng sự mến, không phải loại có nợ máu lớn với nhân dân, nên được gọi đi cải tạo trong một tuần lễ”.
Rồi xảy ra việc vơ vét toàn diện. Tại Bộ Giáo Dục cũ không một cái gì là bị bỏ sót, cục tẩy, cái bút BIC, giấy, tập vở đều bị thu gom chở về Bắc trên các xe vận tải nhà binh đầy ắp. Những cán bộ miền Nam thấy bất bình, “Chúng ta bây giờ thống nhất vậy của cải miền Nam phải được để lại miền Nam vì ở đây cũng cần các phương tiện để xây dựng lại chớ”? Bà nói: “Khi tôi nghĩ dến những đứa con miền Nam đã gia nhập MTGPMN tôi không khỏi khinh bỉ và tội nghiệp. Một số ít có thể là những người yêu nước thật sự tuy nuôi một lý tưởng ngu đần để bị VC xập bẫy. Họ đã làm gì để giúp đỡ quê cha đất tổ? Hay là giúp tay xa lìa sự trù phú, sự phồn thịnh và cả tự do nữa”?
Các cán bộ cộng sản thường vào tư gia mượn những thứ cần dùng. Họ được đối xử tử tế nhã nhặn. Nhưng một hôm một cấp chỉ huy vào nhà. Bà lịch sự rót một cốc nước mát mời thì ông ta túm lấy vai đứa con trai nhỏ bắt húp một ngụm trước. “Tôi đâu có ngu gì mà đầu độc họ ngay tại nhà tôi? Họ ra vào nhiều lần và tôi cảm thấy họ muốn cái gì, có lẽ muốn cái nhà của tôi? Ý tưởng đào thoát manh nha trong đầu tôi. Với sự hiện diện của báo chí và những quan sát viên, nên VC còn tỏ ra dè dặt, không dám ra mặt tham lam áp chế dân chúng. Cũng may là chẳng bao lâu sau cả đoàn quân CS bị chuyển qua Cao Mên”.
Một tháng sau khi trình diện học tập cải tạo không thấy một ai được về nhà. Cậu con trai lớn luôn luôn đạp xe quanh ngôi trường mà cha cậu trình diện thì thấy vắng tanh. Khi đem người trưởng gia đình đi thì tạo ra một không khí bất an và đạt được hai mục đích, vô hiệu hóa người chồng người cha và cùng một lúc kiểm soát được mọi người trong gia đình. Nhiều gia đình chỉ trông cậy vào đồng lương cha chồng đem về hàng tháng thì bây giờ túng quẫn. Và sau hai lần đổi tiền, những người giầu có nay thành nghèo và những ai đã nghèo nay lại càng xơ xác. Sau một tháng quy định chẳng ai được trở về. Thỉnh thoảng có một vài người có lẽ thuộc loại có móc nối hay không nợ máu thấy lẻ tẻ trở về. Một người quen cho biết là chồng bà bị chuyển tới trại Long Thành.
Một loạt xe vận tải nhà binh đến chở các tù nhân đi. Họ không biết là đi tới đâu. Trong đêm tối đến một khu rừng mà họ không biết là Long Thành và bị lùa vào mấy gian trại bằng tre lá và lèn chặt như cá hộp. Ngay sáng hôm sau tù phải bắt tay xây cất các trại giam khác cho những người tới sau. Có cảm tưởng là Việt Cộng không có kế hoạch gì cả, chỉ thực hiện theo nhu cầu xẩy đến và tù nhân phải dựng lấy trại giam cho mình. Mục tiêu quan trọng lúc đó là gom lại và vô hiệu hóa các thành viên của chế độ cũ. Mục đích thứ hai là cách ly quân đội với hành chính. Các cấp hành chính do cán bộ canh giữ còn các quân nhân bị đặt dưới bộ đội và các sỹ quan Việt Cộng canh chừng. Chỗ nào cũng là rừng nên không ai biết được bao nhiêu trại tù rải rác ở đâu.
Mỗi nhà giam có thể lèn chừng 50 tù, mỗi người có được chừng 80 phân để nằm ngủ ngay trên mặt đất. Về đêm phải chịu hơi lạnh của núi rừng và khi mưa phải chịu ướt át. Bà hỏi chồng có nhớ đến cái mùng mà anh cẩn thận gói theo.
Anh nói, “Trong hoàn cảnh ấy mùng đâu có ích gì và một anh bạn khéo tay đã giúp cắt ra may thành một áo trấn thủ dầy dặn với nhiều lớp vải mùng khiến cho anh qua được cảnh rét mướt”! Mỗi đêm có điểm danh trước khi cho vào đi ngủ sau khi cán bộ đã khóa chặt nhà tù.
Đồ ăn thật đơn sơ nhưng còn có gạo nên không bị đói. Cơm được nấu trong các chảo to nên có nhiều cháy là một món ngon mà đứa bé con cô cán bộ nhà bếp luôn luôn chầu chực. “Nhà tôi sực nhớ đến đứa con nhỏ ở nhà mà lòng bồi hồi xúc động”! Vấn đề nước khó khăn hơn vì chỉ có mỗi một cái giếng và khi lao động về phải sắp hàng tắm rửa. Những người lớn tuổi chậm chân nên đến lượt mình thì đã tới giờ điểm danh trở về phòng nên không bao giờ được dùng nước.
Tù phải viết bản báo cáo mỗi ngày, nói rõ những gì bản thân họ đã phạm trước kia và những gì cha hay thân nhân họ đã làm. Nay mới thấy sự ích lợi của các cây bút BIC. Các bản báo cáo trở thành ác mộng của tù nhân. Viết ít chừng nào tốt chừng ấy và phải nhớ những gì đã viết để có thể viết lại những báo cáo sau. Ý đồ của quản trại là bắt tù từ bỏ niềm tin, chối bỏ lý tưởng và gia đình, khinh rẻ chế độ cũ và chửi rủa các cấp lãnh đạo cũ. Thật là khó khăn cho những ai thẳng thắn với những nguyên tắc có sẵn hay những người bản chất hiền hòa không biết chửi bậy. Song viết ngắn quá cũng bị nghi ngờ là thiếu thành thật và tù bị gọi lên hạch hỏi đủ điều, chữa đi chữa lại. Kết quả là tù phạm tội nặng hơn để rơi vào bẫy sửa sai không ra thoát.
Có lệnh cho đi thăm tù. Những người như bà Đảnh là công nhân viên phải có giấy phép của cơ quan ghi rõ lý do nghỉ phép. Và chỉ được đem theo tối đa 5 kí thực phẩm và mỗi gia đình chỉ có ba người được đi thăm. Với bốn đứa con, đem đứa nào đi, để đứa nào lại? Trong khi thăm chồng phải ngồi hai bên bàn dài cùng những người khác, có cán bộ đứng đàu bàn lắng nghe. Phải nói to, không được dùng ngoại ngữ. Vợ chồng trao đổi những vấn đề sức khỏe và kinh tế gia đình, bán chác quần áo cho các bà miền Bắc bây giờ ham chưng diện lắm. Khi hết giờ thăm, tù đứng giậy nhặt gói quà trở về nhà giam. Có người còn bị mắng vì ôm hôn người thân hay căn dặn thêm vài điều. Trong phòng những tiếng òa khóc nổi lên như sóng gió trong cơn mưa bão. “Tôi cố nhịn khóc nhưng khi về đến nhà vào phòng tôi bật khóc lệ tràn như suối”.
Từ tháng 10/11, 1976 bà Đảnh không nhận được thư nào của chồng nữa và biết là chồng không còn ở Long Thành. Từ nay gửi thư cho anh phải qua một địa chỉ mới tại hòm thư A-40 khám Chí Hòa. Thư từ quà bánh tối đa 3-5 kí phải gửi qua một địa điểm ở một ngôi trường không xử dụng nữa. Hai đứa con lớn phải đi thi hành các nghĩa vụ công ích không lương, tối phải tạm trú tại những chỗ nào tạm che mưa nắng. Đã có dấu hiệu chống đối ngầm trong giới trẻ. Nhưng chúng bị răn đe, phải cố gắng theo chỉ thị thì cha anh mới được mau chóng tha về. Thật là xảo trá, lợi dụng lòng thương xót cha anh để ép chúng phục vụ.
Một ngày đen tối nhất của tháng 10 năm 1976, các tù được lệnh đổi trại giam. Đây là lúc cán bộ lục lọi khám xét thủ tiêu mọi chuyện. “Chồng tôi ghi chép nhật ký trong một cuốn sổ tay nhỏ hầu mong kể lại cho con những điều đã trải qua. Anh đã vội vã thủ tiêu cuốn sổ”. Tù đươc chất trên các xe vận tải, tay xích người nọ với người kia. Sau hàng giờ đi vòng vo họ bi lùa xuống hầm tầu thủy và chân bắt đầu bị khóa.Tầu đi ngang qua một khu mà nhìn qua lỗ hổng hầm tầu anh nhận ra cây cầu gần nhà, nơi đây vợ con đang ở, rất gần anh nhưng xa, xa lắm. Nước mắt anh dâng trào, không biết đang đi về đâu, xa Sài Gòn vì đây là Tân Cảng.
Chừng 7 tháng sau cái địa chỉ kỳ quái Chí Hòa, có một người tới gập bà Đảnh nhưng không dám vào nhà. Ngó trước ngó sau, phải trái, rồi anh vội nói, “Chồng chị đang bị giam tại miền cực Bắc. Tôi cũng bị giam ở đó nhưng vì vợ tôi là người Đức nên đã nhờ tòa Đại Sứ Tây Đức can thiệp”. Mắt tràn lệ, anh nói tiếp, “Chị biết chúng bắt tôi và anh làm gì không? Ngày ngày gánh phân bón rau và đó là việc nhẹ dành cho người yếu sức”! Bà bật khóc thảm thiết, ngồi bệt xuống vệ đường rồi anh bạn bỏ đi thật nhanh để khỏi bị nhòm ngó.
“Chồng tôi chẳng phải là một ông lớn tại miền Nam mà cũng không phải là các Tướng Lãnh uy quyền. Nhưng anh thuộc loại có thể khai thác được. Họ muốn biết vàng, đô la hay các kho tàng của miền Nam chôn dấu ở đâu. Họ hạch hỏi khai thác bắt làm việc đều đều, nhưng cho là không thành khẩn khai báo nên đầy ra miền Bắc cộng sản”.
Hầm tầu chật chội với các chất thải vệ sinh của tù nên tạo ra một mùi hôi hám khủng khiếp không tả nổi. Hành trình rất dài không ai nhớ rõ. Sau cùng cũng tới hình như Hải Phòng và chuyển lên các xe tải, chân vẫn xiềng xích. Xe chạy qua một số làng xóm, dân làng đua nhau la ó chửi bới và mọi người biết đây là đất địch. Có các bà chửi, “Đồ Tàu Phù khốn kiếp”! Thì ra họ tưởng là tù binh Trung Quốc.
Cán bộ la to, “Đây không phải là tù binh Trung Quốc”. Nhưng họ cũng không dám bảo là tù miến Nam vì họ sợ phản ứng của dân quê thật thà, thương hại hay cùng chia xẻ nỗi đau buồn. Đêm tới thì đến một ven rừng bát ngát. Tù được tháo cùm và lùa sâu vào rừng rậm, đi bộ dăm bẩy cây số và đến một hàng rào bao quanh một số trại. Các cán bộ vào trại, để mặc tù lo liệu chỗ ngủ qua đêm. Sáng hôm sau tù bỏ tay vào xây cất lấy trại tù cho chính mình.
Đúng 31 tháng Chạp Dương Lịch các gia đình tù nhận được một món quà chính thức cuối năm, một lá thư của thân nhân đang bị giam tại trại Bắc Thái. Ông Thảo không gập lại những bạn tù Long Thành và phải bắt đầu làm quen với các bạn tù mới. Tù được lệnh trao cho một cán bộ gái tất cả tài sản, đồng hồ, bút máy, nhẫn vòng tay, dây chuyền và tiền mặt để được liệt vào một cuốn sổ ghi tên sở hữu. Ông Thảo nhất định không đưa chiếc nhẫn cưới với lý do vì lâu ngày không kéo ra được. Sau khi dùng xà bông mà cũng không xong thì họ văng tục và thôi không thử tháo nữa. Ông nói dù họ có cố rút ra nhưng nếu ông cố ý giữ thì cũng vô hiệu vì ông nhất định không rời cái nhẫn cưới mà ông coi là tượng trưng quý báu.
Ban quản trại đều là người Bắc khắc nghiệt và khó tính. Tù thấy luôn luôn bị theo rõi sát nút. Báo cáo hằng ngày bị phân tách kỹ lưỡng, thảo luận và bị phê bình. Các cán bộ hung dữ và lộng quyền, không ngớt tỏ ra là người chiến thắng. Nhưng đừng lầm tưởng họ thèm muốn những gì chúng ta có, họ thấy chúng ta giỏi hơn họ trên mọi phương diện. Họ luôn khiêu khích, nói xiên nói xỏ, đả kích chê bai và phê bình. Và đây là tình trạng khủng bố tinh thần kinh khủng.
Về phương diện vật chất vì quá đông người nên trong phòng một tiếng động nhỏ cũng vang âm. Một tiếng ho, một cái hắt xì cũng khiến một số tù nhân thức giấc. Nhiều bạn tù trong cơn ác mộng đã rên la, gào khóc. Không ai quên được một bạn già cỡ sáu chục, góa vợ với đứa con thơ dại nên đêm đêm nức nở khi đi ngủ thương xót đứa con bỏ lại miền Nam không ai săn sóc. Giếng nước duy nhất rất gần trại nên phải nấu sôi để uống. “Chồng tôi làm công tác hôi thối gánh phân nên cần tắm rửa mỗi chiều tối. Nhưng nước lạnh cóng khi xối lên người thi da đỏ ửng. Anh còn đùa rằng, “thật may là da và phổi còn tốt”.
Nhưng cái đói thật là kinh khủng. Khi còn ở miền Nam thì nắm cơm còn thực là nắm cơm đầy đủ gạo. Ở đây, cơm phải trộn những hạt bo bo vỏ thật cứng thường phải xay ra để cho súc vật ăn. Một số lớn không muốn hy sinh bộ răng cấm nên phải ngồi nhặt các hột bo bo ra để chỉ còn lại được một muỗng cơm trong bát cơm độn. Nhiều người bị lủng củng tiêu hóa và bị tháo dạ. Cái đói thật khủng khiếp ngày đêm làm cho con người bớt sáng suốt, dảm ý chí và mất óc phán đoán.
“May mắn là cả bốn đội trưởng đều là bạn thân của em tôi. Nếu không nhờ các bạn đó và các y sĩ đồng nghiệp của tôi giúp đỡ thì chắc gì anh đã sống đến ngày được thả”!
“Tôi cố tìm hiểu vì sao mà anh bị giam giữ lâu thế? Phải chăng anh được nhiều bạn tù cảm mến nên anh bị giữ lâu? Anh luôn luôn được gọi lên yêu cầu hợp tác để giúp trại sinh hoạt tốt. Nếu nhận lời thì sẽ được cấp phần ăn như cán bộ, được miễn lao động và hưởng nhiều ưu đãi. Nhưng anh đã từ chối và bị giam giữ lâu hơn”.
Đầu tháng 9 năm 1978 ông Thảo gửi thư về cho biết quản trại đã phổ biến tin cho thân nhân đi thăm và tù được nhận thực phẩm. Ông cũng dặn nếu muốn ra Bắc thì liên lạc với một bà gốc Bắc có chồng cùng bị giam giữ với ông. Bà này biết rành Ha Nội và biết rõ manh mối chạy chọt giấy tờ di chuyển và cũng biết cách xoay xở vé xe lửa khứ hồi. Và từ nay bà Thảo biết các mánh khóe luồn lọt thật mất thì giờ, khó khăn và tế nhị. Tất cả các sự việc đều có thể mua bằng tiền, chạy đúng chỗ và không để lộ ra vì hối lộ là một trọng tội. Đối với bà lại còn khó khăn hơn vì trước kia đã phục vụ ngụy quyền và chồng đang bị tù cải tạo.
Mãi mới xin được giấy phép nghỉ nhưng chưa biết cách nào đi. May thay có một ông bạn có cô em trước làm tiếp viên phi hành cho Air Vietnam cũ và nay còn được lưu dụng bởi hãng Vietnam Airlines mới chưa có ai đủ khả năng thay thế. Cô này rất tháo vát và đã kiếm cho bà một vé máy bay vào tháng 11. Khi ra máy bay với xách đồ ăn khô cô ta đã giới thiệu là dì ruột và đưa bà lên máy bay, căn dặn là đừng tỏ ra sợ sệt quá. “Khi đã lên máy bay, không ai biết được là mình không có quyền xử dụng máy bay và khi về thì đã có người cho phép đi nên không có ai dám cản trở về”.
Khi đến phi trường Gia Lâm nhỏ xíu bà lên xe quân sự chờ đón khách. Bà gọi một xe xích lô đạp về nhà cán bộ giáo dục trẻ Sơn mà bà được bà thủ trưởng Sâm giới thiệu. Cha mẹ Sơn đều là giáo sư Đại Học tiếp bà ân cần và thông cảm. Họ được ở ngôi biệt thự cũ gần hồ Hoàn Kiếm tuy chỉ dược xử dụng có một căn phòng với một cầu tiêu lối cổ. Ông đã cơi lên một gác xép làm chỗ ngủ cho ông và con trai. “Tối đến họ dẹp bàn ghế vào tường và trải một chiếc chiếu rộng dưới sàn cho bà mẹ, cô chị dâu, cháu gái nhỏ và tôi nằm. Trong khi tôi thao thức vì sắp gập chồng sau hơn hai năm xa cách thì ai cũng ngủ ngon lành”.
Khi đợi người hướng dẫn đến bằng xe lửa phải mất ba tuần lễ, bà Đảnh ra phố quan sát thấy các nhóm người bán đồ lậu. Cái gì họ cũng có, phần nhiều là các gói nhỏ đường, trà, cà phê, bao thuốc lá và các thỏi chocolat nhỏ đựng trong các túi xách. Bà mua các gói kẹo chocolat vì mang từ Sài Gòn ra không tiện. Họ nói mua gì cũng có trữ tại nhà vả trả tiền xong là hôm sau họ sẽ giao. Người hướng dẫn cho bà đến nhập bọn ngủ dêm để sáng hôm sau ra ga lúc 5 giờ cho kịp chuyến xe lửa Đông Bắc.
Người đông như kiến, chen lấn lộn xộn và “tôi cùng bà chiếm được hai chỗ trên bực ngoài toa cho đến sau khi qua nhiều ga xép mới mò vào được bên trong để ngồi xệp xuống sàn tầu đầy rác, đỡ nạn bụi khói và mưa phùn giá lạnh”.
Từ trạm xe lửa đi đến vùng Bắc Thái phải dùng xe bò. May thay bà hướng dẫn đã nhanh nhẩu quá giang được một xe chở dầu nhà binh với tiền thù lao nhỏ 20 đồng. Đến ven rừng phải thuê một xe bò tới trại giam qua một con đường gập ghềnh với giá 15 đ một người. Tới cổng trại, một căn nhà lợp tranh thì cán bộ xét giấy và cho hai người một vào ngồi đợi ở một cái bàn nhỏ chữ nhật. Hai mưoi phút sau thân nhân được dẫn ra, yếu ớt, thân hình tiều tụy xác xơ trông thật đau lòng. Cán bộ đứng ở đầu bàn và phải nói to cũng như không được dùng ngoại ngữ. “Tôi không biết được gập anh bao lâu nhưng mục đích tôi là xin phép anh đưa các con trốn khỏi nước. Tôi có bổn phận báo cho anh biết là phải liều lĩnh như tự sát vì chừng 50% đến được bến tự do”. Nhưng làm sao để không cho cán bộ biết?
“Tôi nghĩ cách nói là mẹ con muốn đi vùng kinh tế mới”, thi anh xúc động hỏi lại, “Bộ chúng không đủ ăn sao”? Bà chậm rãi trả lời, “Chúng muốn làm lại cuộc đời mới và gập lại hai bà gì đã đến đó trước rồi”. Ông Thảo suy nghĩ rồi chợt hiểu là chị và em tôi đã định cư ở Âu Châu từ lâu và dặn dò, “Đừng để cho các con bơ vơ, em phải đi với các con còn quá nhỏ”! “Chúng tôi chuyện trò đủ chuyện Sài Gòn trước đây, nhà cửa, tình trạng gia đình thân nhân nội ngoại và anh không thổ lộ gì về hoàn cảnh của anh và số phận hiện tại”.
Sau một giờ thì cán bộ thổi còi chấm dứt thăm nuôi. Các tù nhân đứng lên lượm gói quà và sắp hàng về phòng giam. “Chồng tôi ôm tôi và thì thầm, em phải đi với các con và như vậy trong tương lai có thể dễ tìm lại nhau”. Lần thăm nuôi chỉ có bốn người đi thăm khốn khổ. Không một lời phản kháng hay thất vọng. Nước mắt có chảy cũng trong thầm lặng. Nơi đây hy vọng còn ít hơn ở Long Thành. “Rã rời tôi có cảm tưởng như sống những giây phút cuối cùng và tôi không còn biết tôi là ai nữa. Nếu tôi ra đi cùng các con thì rồi đây ai săn sóc anh, và biết có gặp lại nữa không”?
Chiều về tới Hà Nội, tôi e họ sẽ không cho tôi ghi vé trở về. Cha anh Sơn chở tôi bằng xe đạp ra trạm hàng không. Họ hỏi tôi đủ điều, lý do đi thăm, trú ngụ ở đâu, thấy thủ đô ra sao và đã đi thăm lăng Hồ Chủ Tịch chưa? “Tôi phải vui vẻ tỏ ra mãn nguyện và phải chấp nhận bất cứ cách giả dối nào để về với các con tôi. Tôi đã thành công và được về trên chuyến bay hai ngày sau”. Còn hơn một ngày tôi mướn một xe xích lô đi một vòng quanh Hồ Gươm. Hồ quá nhỏ, nước đen ngòm mà mùi hôi thối xông lên nồng nặc. Không thấy dấu hiệu hư hại vì oanh tạc chỉ có cây cầu Doumer và đôi chút ở một bệnh viện mặc dầu họ tuyên truyền ầm ĩ là bị phi cơ hủy hoại. Tôi đã nói dối ở trạm hàng không. Tôi đã không đi thăm lăng chủ tịch mà chỉ đi xích lô phớt qua. Không có gì đặc sắc, chỉ là một kiến trúc lạc loài bê tông cốt sắt với các cột lạnh lẽo như trong thời cổ. Nhưng nếu tôi vào trong để nhìn thấy con người mà họ cho là thần thánh thì tôi đã ớn lạnh về sự lọc lừa phản bội của ông ta đã đưa nước nhà vào một cuộc chiến tàn khốc, tạo nên mối chia rẽ toàn dân và cả nước”!
Hà Nội một thành phố cổ kính thì nay đã tiều tụy, không được coi như một bà già mà là một đứa con nít thiếu dinh dưỡng lâu ngày, bụng ỏng, đít eo, chân tay khẳng khiu mang chứng bệnh còm cõi và già nua sớm không phương cứu chữa. “Tôi không muốn những ai đã rời Hà Nội năm 1954 trở lại để thấy sự điêu tàn khắc nghiệt vì tiền của nhân lực đều xung vào chiến tranh. Cha mẹ Sơn cũng như người hướng dẫn tôi đều hình như thổ lộ là họ đã sống qua ngày hướng về miền Nam. Nhưng nay miền Nam đã xụp đổ, thế là hết cả. Cuôc viếng thăm rất có kết quả vì tôi đã nói được với nhà tôi một điều cần thiết. Và tinh thần nhà tôi hình như đã vững hơn, bắt đầu yêu đời hơn và thấy hy vọng”.
Bà Đảnh đã đưa bốn đứa con vượt biển ngày 1 tháng 5 năm 1979 lợi dụng sơ hở vì mải liên hoan ngày lễ. Cả gia đình lênh đênh trên biển cả thì gặp một chiếc tầu chờ dầu Na Uy vớt. Vì vậy khi ông Thảo được thả về thì nhà đã mất và phải tạm trú nhà bà chị. Ông bị các đè ép từ các cơ quan công an phường, quận. Không có hộ khẩu nghĩa là không được phiếu mua thực phẩm và các đồ lặt vặt như thuốc đánh răng. Phải luôn luôn trình diện và đẩy đi vùng kinh tế mới. Nhưng nếu xa Sài Gòn thì làm sao có được tin tức nên ông đã chán nản nghĩ liều đi trốn. Bà Đảnh phải nhắn về xin yên tâm đừng liều mạng vì đã có chương trình bảo lãnh và Cao Ủy tị nạn đã đặt thêm một văn phòng ở Sài Gòn.
Bà gửi về các giấy tờ cho nhiều nơi để khỏi thất lạc.
Cuối cùng, sau nhiều lần chạy chọt khó khăn và nhiêu khê, ông Thảo đã được giấy phép xuất cảnh. Bà Đảnh nói, “Không chối cãi việc Việt Cộng đã trả lại người thân cho chúng tôi. Nhưng họ đã ra sao khi được thả? Một số đông đã chết như anh đội trưởng giúp đỡ tận tình bạn tù. Anh chết tức tưởi trong tuổi hoa niên của cuộc đời. Qua hành hạ thể xác độc địa nhằm triệt tiêu nhân phẩm, Việt Cộng không tàn phá nổi thể xác nhưng đã để lại trong tâm hồn tù nhân nhiều rạn nứt in hằn. Lập trường chính trị, tín ngưỡng, lòng yêu nước không bao giờ xóa tẩy được”. Bà Đảnh kết luận, “Tôi chấm dứt bằng một câu xúc tích của chồng tôi khi anh đặt chân xuống đất Na Uy”: “Chúng tôi vẫn sống, hy vọng của chúng tôi đã đạt được. Tôi đã có vợ con quanh tôi, hạnh phúc tôi tràn đầy. Từ nay các con tôi được bảo đảm tương lai trên một đất nước cao đẹp, tự do như Na Uy mà chúng tôi coi là miền đất hứa”.
Vài cảm nghĩ.- Cộng sản Việt Nam sùng bái Hồ Chí Minh như thánh sống. Ai cũng biết là họ Hồ mạo danh nhóm ái quốc ở Paris khi viết báo Le Paria đã dùng tên chung Nguyễn Ái Quốc (Nguyen le Patriot). Hồ đã từng nộp đơn xin làm việc với Bộ Thuộc Địa rồi đi theo cộng sản Nga để được huấn luyện thành cán bộ Đông Dương Cộng Sản. Khi qua Tầu lại lấy danh tính một người chết để thành Hồ Chí Minh. Không có lấy cái bằng sơ học, chỉ lặp lại những danh từ Xô Viết rồi Tầu Mao, lợi dụng khí thế ái quốc chống Pháp để đổi Việt Minh thành đảng Lao Động Cộng Sản và hãm hại các người yêu nước cũng như nhiều người trong vụ đấu tố.
Ông ta đã học thuộc lòng câu “Hồng hơn Chuyên” của Mao nên cũng nói “Trí Thức là Cục Phân” cho nên khi chiếm Sài Gòn chính trị bộ Hà Nội đã bỏ tù các chuyên viên của miền Nam mà huấn luyện mất bao nhiêu thời gian và công của. Hệt như “bước nhẩy vọt” của Tầu Mao trong kế hoạch sản xuất thép tiểu công trong các làng xã phí phạm bao nhiêu nhân lực đưa đến phá sản kinh tế và môi trường. Cho nên ta thấy các Y Khoa Bác Sỹ phải đi quét chợ và chuyên viên kinh tài như ông Đỗ Văn Thảo bị giam cầm trong nhiều năm. Phí phạm “chất xám” như vậy để cho mấy chục năm thống nhất đất nước vẫn lạc hậu. Bây giờ kêu gọi trí thức và “chất xám” trở về xây dựng lại nước thì thật khôi hài và có tin được chăng?
Trần Đỗ Cung
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
The Following 6 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
TIN SỐT : Dancing with Stars Final .
Joe Biden ngỏ ý Michelle Obama làm 'phó tướng'
Ứng viên tổng thống Dân chủ Joe Biden cam kết chọn phụ nữ làm "phó tướng" trong cuộc đua vào Nhà Trắng và nhắc đến cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama.
"Tôi sẽ chọn bà ấy trong tích tắc. Bà ấy rất xuất sắc. Bà ấy biết cách vận hành mọi thứ. Bà ấy là một phụ nữ tuyệt vời. Gia đình Obama là những người bạn tốt", Biden nói với biên tập viên phân tích chính trị hàng đầu của KDKA-TV, Jon Delano, trụ sở tại Pittsburgh, Pennsylvania, Mỹ, hôm 20/4.
Biden cam kết sẽ chọn một phụ nữ làm "phó tướng" nếu ông đắc cử tổng thống Mỹ. Trong cuộc tranh luận với đối thủ Bernie Sanders hồi tháng ba, ông khẳng định: "Nếu tôi được bầu làm tổng thống, tôi cam kết sẽ bổ nhiệm một phụ nữ làm phó tổng thống".
Michelle Obama là một người nổi tiếng đối với Đảng Dân chủ và kể cả các cử tri không theo đảng phái của Mỹ. Bà là một trong những người được ngưỡng mộ nhất ở Mỹ trong 2018 và 2019, theo tổ chức phân tích và thăm dò uy tín Gallup. Hồi ký của bà, "Becoming", đã bán được hơn 10 triệu bản. Bà đã thành lập một tổ chức phi đảng phái nhằm thúc đẩy cử tri tham gia bầu cử, tán thành quy định của đảng Dân chủ về bỏ phiếu sớm, bỏ phiếu qua thư trong bối cảnh đại dịch Covid-19.
"Không một người Mỹ nào mà Biden chọn làm phó tổng thống có thể tăng cơ hội chiến thắng cho ông nhiều như bà Obama. Nhưng câu hỏi đặt ra là bà ấy có sẵn sàng nếu được chọn vào vị trí đó hay không", CNN nhận định.
Trong hồi ký "Becoming", cựu đệ nhất phu nhân Mỹ từng thẳng thắn nói: "Tôi sẽ nói thẳng ở đây: Tôi không có ý định ra tranh cử". Năm ngoái, trong cuộc phỏng vấn với MC Conan O’Brien của truyền hình cáp TBS, bà Obama một lần nữa bác bỏ khả năng ra tranh cử tổng thống hay bất kỳ chức vụ nào, giải thích rằng thời gian ở Nhà Trắng khiến bà không thể có được một cuộc sống "bình thường".
Những người thân thiết với gia đình Obama cũng khẳng định tương tự. "Tôi nghĩ rằng tôi có cơ hội biểu diễn ở nhà hát ballet Bolshoi năm 2020 cũng nhiều như việc bà Obama ra tranh cử vậy", cựu chiến lược gia trưởng trong chiến dịch tranh cử của ông Obama, David Axelrod, nói với tờ Politico năm 2018.
Valerie Jarrett, một người bạn lâu năm của Obama, nói với CNN rằng việc bà ra tranh cử "không bao giờ xảy ra". Bản thân Biden cũng cho biết tuy rất muốn hợp tác cùng bà Obama, nhưng ông "không nghĩ bà ấy muốn sống gần Nhà Trắng thêm lần nữa".
Sau khi ứng cử viên Bernie Sanders hôm 8/4 tuyên bố rút khỏi cuộc đua vào Nhà Trắng, đảng Dân chủ hiện chỉ còn duy nhất ứng viên Biden, phó tổng thống Mỹ dưới thời Barack Obama. Ông sẽ trở thành người đối đầu với Tổng thống Trump trong cuộc đua tháng 11 năm nay.
Mai Lâm (Theo CNN)
Last edited by anhhaila; 04-22-2020 at 16:09.
The Following 4 Users Say Thank You to anhhaila For This Useful Post:
TIN SỐT : Dancing with Stars Final .
Joe Biden ngỏ ý Michelle Obama làm 'phó tướng'
Ứng viên tổng thống Dân chủ Joe Biden cam kết chọn phụ nữ làm "phó tướng" trong cuộc đua vào Nhà Trắng và nhắc đến cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama.
"Tôi sẽ chọn bà ấy trong tích tắc. Bà ấy rất xuất sắc. Bà ấy biết cách vận hành mọi thứ. Bà ấy là một phụ nữ tuyệt vời. Gia đình Obama là những người bạn tốt", Biden nói với biên tập viên phân tích chính trị hàng đầu của KDKA-TV, Jon Delano, trụ sở tại Pittsburgh, Pennsylvania, Mỹ, hôm 20/4.
Biden cam kết sẽ chọn một phụ nữ làm "phó tướng" nếu ông đắc cử tổng thống Mỹ. Trong cuộc tranh luận với đối thủ Bernie Sanders hồi tháng ba, ông khẳng định: "Nếu tôi được bầu làm tổng thống, tôi cam kết sẽ bổ nhiệm một phụ nữ làm phó tổng thống".
Michelle Obama là một người nổi tiếng đối với Đảng Dân chủ và kể cả các cử tri không theo đảng phái của Mỹ. Bà là một trong những người được ngưỡng mộ nhất ở Mỹ trong 2018 và 2019, theo tổ chức phân tích và thăm dò uy tín Gallup. Hồi ký của bà, "Becoming", đã bán được hơn 10 triệu bản. Bà đã thành lập một tổ chức phi đảng phái nhằm thúc đẩy cử tri tham gia bầu cử, tán thành quy định của đảng Dân chủ về bỏ phiếu sớm, bỏ phiếu qua thư trong bối cảnh đại dịch Covid-19.
"Không một người Mỹ nào mà Biden chọn làm phó tổng thống có thể tăng cơ hội chiến thắng cho ông nhiều như bà Obama. Nhưng câu hỏi đặt ra là bà ấy có sẵn sàng nếu được chọn vào vị trí đó hay không", CNN nhận định.
Trong hồi ký "Becoming", cựu đệ nhất phu nhân Mỹ từng thẳng thắn nói: "Tôi sẽ nói thẳng ở đây: Tôi không có ý định ra tranh cử". Năm ngoái, trong cuộc phỏng vấn với MC Conan O’Brien của truyền hình cáp TBS, bà Obama một lần nữa bác bỏ khả năng ra tranh cử tổng thống hay bất kỳ chức vụ nào, giải thích rằng thời gian ở Nhà Trắng khiến bà không thể có được một cuộc sống "bình thường".
Những người thân thiết với gia đình Obama cũng khẳng định tương tự. "Tôi nghĩ rằng tôi có cơ hội biểu diễn ở nhà hát ballet Bolshoi năm 2020 cũng nhiều như việc bà Obama ra tranh cử vậy", cựu chiến lược gia trưởng trong chiến dịch tranh cử của ông Obama, David Axelrod, nói với tờ Politico năm 2018.
Valerie Jarrett, một người bạn lâu năm của Obama, nói với CNN rằng việc bà ra tranh cử "không bao giờ xảy ra". Bản thân Biden cũng cho biết tuy rất muốn hợp tác cùng bà Obama, nhưng ông "không nghĩ bà ấy muốn sống gần Nhà Trắng thêm lần nữa".
Sau khi ứng cử viên Bernie Sanders hôm 8/4 tuyên bố rút khỏi cuộc đua vào Nhà Trắng, đảng Dân chủ hiện chỉ còn duy nhất ứng viên Biden, phó tổng thống Mỹ dưới thời Barack Obama. Ông sẽ trở thành người đối đầu với Tổng thống Trump trong cuộc đua tháng 11 năm nay.
Mai Lâm (Theo CNN)
Cũng như nhiều người chưa trúng số mà đã lựa căn nhà đắt tiền nhất thôi. Đáng tiếc hơn nữa là Joe Biden đâu có quyền lựa hay chọn. Mọi chuyện đã được Nancy Pelosi, Hillary chọn sẵn giừơng cho nằm rồi.
The Following 5 Users Say Thank You to phokhuya For This Useful Post:
Cũng như nhiều người chưa trúng số mà đã lựa căn nhà đắt tiền nhất thôi. Đáng tiếc hơn nữa là Joe Biden đâu có quyền lựa hay chọn. Mọi chuyện đã được Nancy Pelosi, Hillary chọn sẵn giừơng cho nằm rồi.
:haf ppy:
The Following 3 Users Say Thank You to trungthu For This Useful Post:
Trông thấy một cô gái đẹp như tài tử điện ảnh Hàn Quốc , mặc áo y tá ngồi cạnh , anhhaila liền tán tỉnh:
- Cô gái xinh đẹp ơi, em làm việc ở bệnh viện này à?
- Dạ, đúng rồi anh.
- Trời ! em giỏi qúa , y tá là nghề mà anh quí trọng nhất , ai cũng dễ thương !
- Thế công việc chính của em là gì?
- Dạ, em tắm rửa rồi thay quần áo cho bệnh nhân ạ.
- Nếu anh vào nằm viện thì em cũng tắm và thay quần áo cho anh như thế chứ?
- Dạ, tất nhiên ạ.
anhaila mừng rỡ ra mặt .
- Làm sao anh gặp được em khi vào viện nhỉ ?
- Anh cứ hỏi "Mai nhà xác" thì ai cũng biết và chỉ cho anh. Em thuộc tổ chuyên viên mổ tử thi lấy nội tạng xem bộ phận nào còn tốt thì xài cho bệnh nhân cần , anh nhớ dặn thân nhân gặp em , em tận tình giúp đỡ ...
anhhaila chuồn lẹ ...
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
The Following 5 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Oh Lan ...
Lan anh đã yêu em một ngày , anh đã xa em một ngày ...một tình yêu quá chua cay ...lời hẹn hò đầu tiên anh đã leo cây ... con đường rộng giống như biệt ly ... Lan ... :haf ppy:
The Following 4 Users Say Thank You to anhhaila For This Useful Post:
Oh Lan ...
Lan anh đã yêu em một ngày , anh đã xa em một ngày ...một tình yêu quá chua cay ...lời hẹn hò đầu tiên anh đã leo cây ... con đường rộng giống như biệt ly ... Lan ... :haf ppy:
:haf ppy:
The Following 2 Users Say Thank You to trungthu For This Useful Post:
Câu Chuyện Làng Chưởi.
Năm 1913 , nghĩa là cách đây hơn một thế kỷ , trên tờ Đông Dương Tạp Chí số 6,học giả Nguyễn Văn Vĩnh ( 1882 - 1936 )viết bài "Xét Tật Mình" tựa đề Gì Cũng Cười mở đầu: An Nam ta có một thói lạ là gì cũng cười. Người ta khen cũng cười, chê cũng cười.
Gi cũng cười
Hay cũng hì, mà dở cũng hì, quấy cũng hì, phải cũng hì. Nhăn răng hì một tiếng, mọi việc hết nghiêm trang. Có kẻ bảo cười hết cả, cũng là một cách của người hiền......
Bậc trung học đệ nhị cấp dưới thời Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hoà trong giờ văn học không học sinh nào không từng đọc qua , đọc để thấu hiểu ý nghĩa nụ cười của dân Việt .
Hôm nay qua ý tưởng đó , tôi xin mạn phép nói về Chưởi của thời hiện đại .
Chưởi là một lời hay một câu nói diễn tả một phán ứng tiêu cực hay tích cực tới một hành động , một câu nói , một câu văn của người khác ,tuỳ theo trạng thái , thời điểm của của phán ứng đó xảy ra để cấu thành từ một câu trách móc nhẹ nhàng , hay một lời mắng nhiếc, nhục mạ khó nghe và đôi khi quá giới hạn để trở thành một câu hăm doạ .
Khi nguời ta nói hay làm một điều gì không đúng hay không hợp ý mình là mình nổi giận , cơn giận không kiềm chế đôi khi được phát tiết ra ngoài bởi một câu chưởi hay mắng nhiếc làm tổn thương người khác , có khi người ta phản ứng lại và cuộc diện trở thành một đấu trường CHƯỞI .
Qua hành động CHƯỞI người khác có thể đánh giá về giá trị nhận thức , văn hoá của người CHƯỞI ,hãy lắng nghe cha ông ta nói :
Lời nói không mất tiền mua ,
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau .
Để có đôi khi thấy tiếc nuối hụt hẩng vì
Chưởi rồi mới thấy lòng đau ,
Gà cùng một mẹ sao hoài đá nhau .
Trong cuộc sống làm sao tránh được những xích mích , bất đồng ? từ văn hoá , khoa học ,chính trị , tôn giáo , những điều căn bản có thể chúng minh , có thể hiểu được , nhưng đôi khi lại mù quáng như một kẻ mù loà sờ voi .
CHƯỞI là một hệ quả phản ứng từ một phản ứng hoá học khi hai chất xúc tác đối kháng với nhau .
CHƯỞI là phản ứng tâm sinh lý khi niềm tin mù quáng bị xúc phạm .
CHƯỞI là rào chắn để phân chia ranh giới giữa đúng và sai trên lý thuyết .
CHƯỞI là một nghệ thuật để lôi cuốn người khác theo sở thích , ý muốn của mình .
CHƯỞI là một kỷ thuật phòng vệ hay tấn công người bất đồng nhằm mục đích triệt hạ uy tín hay đẳng cấp người khác .
CHƯỞI thiên hình vạn trạng , có khi CHƯỞI cũng là một cách cuối cùng để giúp người khác tiến bộ .
Có nhiều kẻ CHƯỞI là niềm vui , hay cũng chưởi , giở cũng chưởi , thích cũng chưởi , ghét cũng chưởi .... thấy mặt là thấy CHƯỞI , quăng một câu vô thưởng vô phạt vô mặt người ta rồi biến .... mất dạng , để người ta phải trả đũa bằng cách chưởi với ..theo!
CHƯỞI đả có từ nghìn xưa , Tôn Ngộ Không đã biết chưởi Trư Bát Giới là con heo nọc , từ thời Tam Quốc khi muốn hạ một thành nào mà gặp tướng cố thủ không ra đánh ,chỉ còn cách khiêu khích là cho quân sĩ cởi quần áo , đem mục lục tổ tiên mấy đời ra chưởi làm cho tướng giăc nhịn không nổi đem quân ra đánh .
Cũng có những câu chưởi đẩy bất khuật như Trần Bình Trọng :
" Ta thà làm quỷ nước Nam , Còn hơn làm Vuơng đất Bắc "
Rồi tới những vần thơ CHƯỞI đối đáp của Tôn Thọ Tường , Phan Văn Trị , hay thơ chưởi đầy châm biếm của Trần Tú Xuơng .
CHƯỞI ngày nay là cái chưởi đã phai màu , chưởi càng tục , càng hạ cấp càng hay càng được ưa chuộng , không cần đến kỹ thuật và nghệ thuật , chưởi kiểu quăng một quả lựu đan M26 vào đám đông trúng ai thì trúng , trúng ai ráng chịu .
Ở đời : "Hàm huyết phún nhân , tiên ô ngã khẩu "
Ngậm máu phun người miệng mình dơ trước , ngữa mặt lên trời phun nước bọt , mặt mình bị dơ chứ còn ai nữa ! nên CHƯỞI là phải có đẳng cấp , khi mình CHƯỞI mà thấy đối phuơng im re là ta đã thua rồi đó .
HTXC là nơi Long Hổ Quần Anh Hội cứ nhào vô ghi tên gia nhập làng chưởi , tuổi từ 18 cho tới dưới 100 đều được , ai chưởi hay nhất sẽ được tặng danh hiệu THÁNH CHƯỞI .( VN ta bây giờ nhiều THÁNH lắm , thánh ăn , thánh chơi , thánh phượt ....v.v)
Nơi đây chưởi là trò tiêu khiển , trò vui của những ngày nằm nhà cho vợ sai vặt , nên xin quý cụ nhẹ nhàng được thì tôi xin cám ơn .
anh hai long an.
The Following 4 Users Say Thank You to anhhaila For This Useful Post:
Kỷ thuật chưởi của Tám Tàng .
Cả ngày ôm cái laptop lướt mấy trang mạng chưởi đám cuồng Trump , Tám Tàng ngáp vắn , ngáp dài buồn ngủ , thấy thằng Tèo vừa đi chơi về , Tám Tàng bèn bàn giao laptop lại cho thằng nhỏ , cũng không quên dặn dò :
-Ê Tèo thỉnh thoảng vào mấy trang mạng cúa tía coi có thằng nào up bài cuồng Trump cho tía hay .
Nói xong Tám Tàng thẳng ra sofa làm một giấc .
Đang mơ màng giấc điệp thì tiếng thằng Tèo tru tréo :
-Tía ơi tía nhanh lên đám cuồng lại up bài khen ông Trump ký thêm gói cứu trợ 484 tỷ nè tía .
Bàng hoàng nữa tình , nữa mê Tám Tàng choàng dậy :
-Tía phải dzô chưởi bọn nầy , hắn lấy tiền thuế mấy chục năm của tía vung vãi là không được , đảng mình có ai lên tiếng chưa con ? có ai bỏ phiếu chống không , sao dễ dàng thế ....
Tiếng thằng Tèo cấp bách :
-Sao lâu thế tía , mau lên ...
Tiếng Tám Tàng ngoài phòng khách vọng vô phòng ngủ :
-Mẹ kiếp cái mặt nạ của tao đứa nào lấy mất rồi làm sao lên mạng .....có đứa nào thấy cái mặt nạ Adam Schiff tía mua Halloween năm ngoái ở đâu không ????
The Following 4 Users Say Thank You to anhhaila For This Useful Post:
Với lối chửi bóng gió, đầy tính ám chỉ về nội dung và có cấu trúc chặt chẽ, vần điệu về hình thức, người Việt có thể chửi từ giờ này qua giờ khác,ngày này qua ngày khác mà không nhàm chán. Đó là một “ nghệ thuật” độc đáo mà có lẽ không một dân tộc nào trên thế giới có được (?)
Chứ còn chửi nhau trên báo chí tôi thấy hoài. Còn ở VBF chửi nhau như cơm bữa có lẽ là món ăn hàng ngày của HTXC để giành giật cái KHÔN của họ lên hàng đầu ... nhưng họ lại không nghĩ đến câu châm ngôn . KHÔN BA NĂM nhưng DạI MỘT GIỜ . Tôi không biết lý do tại sao cùng nghề nghiệp dân việt tị nạn mà họ chửi nhau. Có lẽ là họ không ưa nhau về quan điểm (chính trị?)
Cuộc sống phức tạp vốn nhiều quan hệ nên hay có va chạm, xung đột. Mà đã có xung đột thì cần phải giải quyết. Người ta có thể hòa giải bằng “đối thoại” trong cách nói chuyện nghe lọt lỗ tai kẻ mến người yêu, song cũng không ít người sử dụng “ đối đầu”. Mà đối đầu “ hiền lành” nhất là “ đấu võ mồm” tức như ông bà ta xưa thường nói là chửi nhau.
Nói đến chửi người Việt Nam nào cũng nghĩ ngay đến hiện tượng vô văn hóa, những câu chửi tục tĩu …; như chỉ bộ phận sinh dục, bài tiết, quan hệ tình dục…. Họ gán cho đối phương là “ họ hàng” của loài vật mà theo họ có những đặc tính xấu, bị xã hội chỉ trích như: bò, chó, heo, rắn rết, giòi bọ, dê ( xồm) …..Một số người ôn tính hơn, họ chỉ hạ thấp đối phương một cách tương đối. Họ hạn chế ở mức độ ví đối phương với những thứ giả người như: bất nhân, ngợm, quỉ quái, yêu tinh…; nêu những khuyết điểm hoặc gán ghép cho đối phương những khuyết điểm vật chất tinh thần xã hội, ví dụ: ( đồ, con, quân, lũ, bọn) què, mù ( đui) …; ngu, ngốc, điên, khùng…; đểu cáng, ác độc, vô luân, bất hiếu…; phản động, lừa đảo, ăn cắp…. Các cách chửi theo lối này hầu hết các dân tộc đều sử dụng và phổ biến trong dân gian. (fuck you, bitch, damn …người Mỹ thường hay xài) Nhưng riêng dân tộc Việt Nam ngoài những “kiểu chửi” phổ thông như vậy, người Việt sống trong XHCN qua mỹ bị nhiễm cái tính ... còn có đặc tính chửi dài, chửi dai như giẻ rách như HTXC nhai đi nhai lại giống cái loa phường CS ...như là kêu gọi quân dân cán chính đi học cải tạo , nào là đi kinh tế mới .. vân vân và vân vân ...
Thông thường người ta tức lúc nào chửi lúc đó. HTXC thì không vậy, họ chờ khi thật đông đồng chí mang nhiều nick vào và BỀ HỘI ĐỒng mới chửi và khi chửi lại cố tình đệm thêm thằng đần , thằng ngu , thằng bợ và cả đám vỗ tay coi như là sự chiến thắng . Các Mụ neo thì đứng ngoài hổ trợ thêm cho những đấng MINH QUÂN có sức chửi thả giàn , hí hửng như được món bò TÁI NẠM còn hơi đỏ đỏ .
Chấm hết ...
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
The Following 6 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Câu Chuyện Làng Chưởi.
Năm 1913 , nghĩa là cách đây hơn một thế kỷ , trên tờ Đông Dương Tạp Chí số 6,học giả Nguyễn Văn Vĩnh ( 1882 - 1936 )viết bài "Xét Tật Mình" tựa đề Gì Cũng Cười mở đầu: An Nam ta có một thói lạ là gì cũng cười. Người ta khen cũng cười, chê cũng cười.
Gi cũng cười
Hay cũng hì, mà dở cũng hì, quấy cũng hì, phải cũng hì. Nhăn răng hì một tiếng, mọi việc hết nghiêm trang. Có kẻ bảo cười hết cả, cũng là một cách của người hiền......
Bậc trung học đệ nhị cấp dưới thời Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hoà trong giờ văn học không học sinh nào không từng đọc qua , đọc để thấu hiểu ý nghĩa nụ cười của dân Việt .
Hôm nay qua ý tưởng đó , tôi xin mạn phép nói về Chưởi của thời hiện đại .
Chưởi là một lời hay một câu nói diễn tả một phán ứng tiêu cực hay tích cực tới một hành động , một câu nói , một câu văn của người khác ,tuỳ theo trạng thái , thời điểm của của phán ứng đó xảy ra để cấu thành từ một câu trách móc nhẹ nhàng , hay một lời mắng nhiếc, nhục mạ khó nghe và đôi khi quá giới hạn để trở thành một câu hăm doạ .
Khi nguời ta nói hay làm một điều gì không đúng hay không hợp ý mình là mình nổi giận , cơn giận không kiềm chế đôi khi được phát tiết ra ngoài bởi một câu chưởi hay mắng nhiếc làm tổn thương người khác , có khi người ta phản ứng lại và cuộc diện trở thành một đấu trường CHƯỞI .
Qua hành động CHƯỞI người khác có thể đánh giá về giá trị nhận thức , văn hoá của người CHƯỞI ,hãy lắng nghe cha ông ta nói :
Lời nói không mất tiền mua ,
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau .
Để có đôi khi thấy tiếc nuối hụt hẩng vì
Chưởi rồi mới thấy lòng đau ,
Gà cùng một mẹ sao hoài đá nhau .
Trong cuộc sống làm sao tránh được những xích mích , bất đồng ? từ văn hoá , khoa học ,chính trị , tôn giáo , những điều căn bản có thể chúng minh , có thể hiểu được , nhưng đôi khi lại mù quáng như một kẻ mù loà sờ voi .
CHƯỞI là một hệ quả phản ứng từ một phản ứng hoá học khi hai chất xúc tác đối kháng với nhau .
CHƯỞI là phản ứng tâm sinh lý khi niềm tin mù quáng bị xúc phạm .
CHƯỞI là rào chắn để phân chia ranh giới giữa đúng và sai trên lý thuyết .
CHƯỞI là một nghệ thuật để lôi cuốn người khác theo sở thích , ý muốn của mình .
CHƯỞI là một kỷ thuật phòng vệ hay tấn công người bất đồng nhằm mục đích triệt hạ uy tín hay đẳng cấp người khác .
CHƯỞI thiên hình vạn trạng , có khi CHƯỞI cũng là một cách cuối cùng để giúp người khác tiến bộ .
Có nhiều kẻ CHƯỞI là niềm vui , hay cũng chưởi , giở cũng chưởi , thích cũng chưởi , ghét cũng chưởi .... thấy mặt là thấy CHƯỞI , quăng một câu vô thưởng vô phạt vô mặt người ta rồi biến .... mất dạng , để người ta phải trả đũa bằng cách chưởi với ..theo!
CHƯỞI đả có từ nghìn xưa , Tôn Ngộ Không đã biết chưởi Trư Bát Giới là con heo nọc , từ thời Tam Quốc khi muốn hạ một thành nào mà gặp tướng cố thủ không ra đánh ,chỉ còn cách khiêu khích là cho quân sĩ cởi quần áo , đem mục lục tổ tiên mấy đời ra chưởi làm cho tướng giăc nhịn không nổi đem quân ra đánh .
Cũng có những câu chưởi đẩy bất khuật như Trần Bình Trọng :
" Ta thà làm quỷ nước Nam , Còn hơn làm Vuơng đất Bắc "
Rồi tới những vần thơ CHƯỞI đối đáp của Tôn Thọ Tường , Phan Văn Trị , hay thơ chưởi đầy châm biếm của Trần Tú Xuơng .
CHƯỞI ngày nay là cái chưởi đã phai màu , chưởi càng tục , càng hạ cấp càng hay càng được ưa chuộng , không cần đến kỹ thuật và nghệ thuật , chưởi kiểu quăng một quả lựu đan M26 vào đám đông trúng ai thì trúng , trúng ai ráng chịu .
Ở đời : "Hàm huyết phún nhân , tiên ô ngã khẩu "
Ngậm máu phun người miệng mình dơ trước , ngữa mặt lên trời phun nước bọt , mặt mình bị dơ chứ còn ai nữa ! nên CHƯỞI là phải có đẳng cấp , khi mình CHƯỞI mà thấy đối phuơng im re là ta đã thua rồi đó .
HTXC là nơi Long Hổ Quần Anh Hội cứ nhào vô ghi tên gia nhập làng chưởi , tuổi từ 18 cho tới dưới 100 đều được , ai chưởi hay nhất sẽ được tặng danh hiệu THÁNH CHƯỞI .( VN ta bây giờ nhiều THÁNH lắm , thánh ăn , thánh chơi , thánh phượt ....v.v)
Nơi đây chưởi là trò tiêu khiển , trò vui của những ngày nằm nhà cho vợ sai vặt , nên xin quý cụ nhẹ nhàng được thì tôi xin cám ơn .
anh hai long an.
Hahaha anh hai lạ hay long an gì đó thiệt là chửi khéo và có văn hóa vô cùng. Chửi xong anh quăng tới hai trái M67 rồi dzọt, quá dử. Nhưng cũng còn thua HTXC ở đây về trình độ tục tằng vô văn hóa đó anhahila ui. Thôi tui cũng dzọt kẻo ăn đạn AK 47 nguyên một tràng thì bỏ bu. :handshake ::mad :
Last edited by longhue; 04-25-2020 at 18:42.
The Following 4 Users Say Thank You to longhue For This Useful Post:
Hahaha anh hai lạ hay long an gì đó thiệt là chửi khéo và có văn hóa vô cùng. Chửi xong anh quăng tới hai trái M67 rồi dzọt, quá dử. Nhưng cũng còn thua HTXC ở đây về trình độ tục tằng vô văn hóa đó anhahila ui. Thôi tui cũng dzọt kẻo ăn đạn AK 47 nguyên một tràng thì bỏ bu. :handshake ::mad :
Trùi !!! sao Bác dọt lẹ vậy ... chờ xem cây bá xếp lên đạn của gia đình HTXC kìa: hafppy: tui thích xài M 18 gắn phóng lựu đi đoạn hậu vừa nã vừa bắn cầu vồng thảy thêm trái chanh sát thương xong chạy :haf ppy:
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HÃY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN
HÃy CÓ Ý THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TÔI
The Following 6 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Trùi !!! sao Bác dọt lẹ vậy ... chờ xem cây bá xếp lên đạn của gia đình HTXC kìa: hafppy: tui thích xài M 18 gắn phóng lựu đi đoạn hậu vừa nã vừa bắn cầu vồng thảy thêm trái chanh sát thương xong chạy :haf ppy:
Cũng may có bác cản hậu, sao không dùng cây M72 cho nó ngon hơn không, cộng với cây M18 và vài quả mini nữa là tui an toàn rồi. Phải công nhận anhaila làng này viết bài cũng tràn đầy ý nghĩa và thâm thúy vô cùng không hổ danh nhảy mất quần quân tử kiếm cộng thêm đại danh Điền bá Quang thì bác nên nhờ anhhaila làng nếu khi cần đối phó với mấy cô ẻm nha bác. :thankyou :
The Following 3 Users Say Thank You to longhue For This Useful Post:
Khi Tư Ếch Chưởi bằng Vỏ Thuật .
Rời tửu quán bước hơi loạng quạng, ông chưởng quầy nhìn theo ánh mắt đầy ái ngại , Võ Tòng chuếnh choáng say , tửu quán nầy nổi tiếng với "Tam Bộ Tửu" nghĩa là không một ai uống hết một vò rượu mà bước được quá 3 bước mà không gục ngã . Ấy thế mà Võ Tòng uống hết mấy vò mà chỉ bước chuếnh choáng thôi , thật là tửu vương có hạng .
Cơn gió rừng lành lạnh không làm nguội bớt men rượu đang nung đốt trong lòng , Võ Tòng hướng về con đường dẫn lên núi trước mặt .Ông chuởng quầy sau một phút do dự vội chạy ra ngăn lại :
-Quý khách , xin hãy dừng chân , xin quý khách hãy ở lại trọ tệ điếm đêm nay , ngày mai khi đoàn thuơng gia tụ tập ở đây rồi hợp với nhóm bảo tiêu cùng lên đường vì trên núi có con hổ rất hung dữ , ăn thịt rất nhiều khách bộ hành qua đây , nghe đâu nó đã thành tinh nên rất khôn ngoan , đã có nhiều đoàn thợ săn giỏi từ nhiều nơi đến vì giải thưởng và muốn trừ hại cho dân , nhưng họ ra đi mà không một ai trở lại , xin tráng sỉ hãy dùng chân .
Võ Tòng không đáp chỉ hứ một tiếng trong cổ họng rổi tiếp bước hướng về con đướng ngoằn nghèo dẫn lên núi .Đêm khuya cái lạnh của núi rừng như se thắt lòng người , hơi men làm Võ Tòng cảm thấy như cơn buồn ngũ âm thầm lặng lẽ đến , đảo mắt nhìn quanh , thấp thoáng trong bóng đêm một cột đá sừng sững , đến gần hơn Võ Tòng nhận ra đó là một bia đá trên có ghi ba chử :
Cảnh Dương Cang , phía sau bia đá là một táng đá phẳng vài trượng làm chổ tưa cho bia đá .Đặt gói hành trang xuống ,Võ Tòng lấy tay xoa nhẹ lên mặt tảng đá đẩm hơi sương ,hơi men hâm nóng giòng máu người lãng tử , Võ Tòng ngã người gối lên túi hành trang , hơi thở bắt đầu đều đặn như muốn dìu cơn ngủ đến , bỗng nhiên một luông gió lạ ập đến , mùi hôi thối xông lên nồng nặc , Võ Tòng quay người lại , trước mặt sau bóng cây là một đôi mắt sáng quắc đang nhìn chòng chọc , Võ Tòng nhổm dậy , đó cũng là lúc một tiếng gầm vang dội cả núi rừng , một con hổ to như con bò mộng vụt lao đến , Võ Tòng dùng chiêu " Mãnh Long Quá Hải" nhảy qua một bên , kịp lúc con hổ chưa quay người kịp Võ Tòng tung cước " Song Yến Đồng Phi" vào cạnh sườn , con hổ trúng đòn lảo đảo ,thấy con hổ còn chưa đứng vững Võ Tòng dùng thế " Mãng Xà Xuất Động " nhẹ nhàng như con rắn lướt trên lá khô đến sát con hổ xuất chiêu " Cầm Nã Thủ Pháp " năm ngón tay như móc chim ưng chụp lấy yết hầu con cọp , nhưng nó rất khôn lanh co người lùi lại tránh thoát .Trận đấu giữa người và vật dường như bất phân thắng bại , đã qua gần hai canh giờ vờn nhau , con cọp dường như đuối sức , còn Võ Tòng sức lực trong người càng lúc càng tăng vì men rượu bị thiêu đốt .Thấy thời cơ đã đến ,Võ Tòng bèn ra chiêu " Thanh Xà Quy Động" thu người về , con hổ mắc mưu trườn đến , thuận chân Võ Tòng đá túi hành trang về phía con hổ làm nghi binh ,tay xoè ra chiêu " Phật Thủ Thâu Sơn " bị quá trớn và bị phân tâm trong khoảnh khắc con cọp bị bàn tay cứng như thép lạnh của Võ Tòng chụp trúng , Võ Tòng xoay người vít đẩu con cọp hung dữ xuống ghềnh đá , lúc nầy túi hành trang của Võ Tòng rơi đúng trên đầu con cọp , Võ Tòng không để mất cơ hội hét lên một tiếng rúng động tận rừng xanh thu hết nội lực xuất chiêu " Cách Sơn Đả Ngưu "tung một cú đấm trời giáng xuống giữa đầu con hổ , con hổ gầm lên một tiếng , máu mũi , máu miệng tràn ra ồng ộc , Võ Tòng giở gói hành trang lên , con hổ đã chết đôi mắt vẫn còn trợn ngược đầy hờn oán .....
Đọc đến đây Tư Ếch đánh đùi kêu cái đét khô khan buột miệng :
-Đ.M Võ Tòng hay thiệt hèn gì một cú đấm thôi sơn mà hạ được con hổ thành tinh .
Gấp cuốn truyện dã sử của anhhaila làm đôi kẹp vào cạp quần , Tư Éch bật laptop vào mạng lướt web .
Sau một hồi chát chúa cùng bằng hữu của hắn , Tư Éch bắt đầu viết bài để chống lại đám cuồng Trump , ám ảnh với cú đấm thôi sơn của Võ Tòng hôm nay hắn tự hứa với lòng là sẽ cho đám cuồng nầy nếm mùi "Cách Sơn Đả Ngưu" .
Lấy bối cảnh ông Trump quay qua hỏi ý kiến Dr.Birx về disinfecting wipes của Lysol và ông hỏi có thể nào nghiên cứu một chất clean virus như thế cho con người dùng không ? vì theo quảng cáo bao năm của Lysol sản phẩm của họ có thể khử trùng tới 99.9% .Câu hỏi nầy phe hắn thêu dệt thành một câu nói ngu ngốc của ông Trump là có nên chích Clorox vào con người để diệt Wuhan Virus không ?. hai bên bây giờ đang khẩu chiến giữa cuồng và chống , chưa ngã ngủ , nhưng hắn sẽ dùng chiêu "Cách Sơn Đả Ngưu " tung cái thư khuyến cáo của Lysol lên làm "Cách Sơn" hoả mù rồi tung một quả đấm final vào là xong .Bài của Tư Ếch được phe chống Trump hoan nghênh nhiệt liệt , hắn cười híp mắt với nhiều like , chiêu của hắn qua Lysol dường như đã tung ra được một quả đấm thôi sơn nặng nghìn cân .
Nhưng ngày thứ sáu lại không như hắn mong đợi , cuộc họp báo thường lệ của ông Trump chỉ kéo dài 20 phút , ngắn hơn thường lệ ,chỉ có báo cáo mà không nhận câu hỏi của báo chí và sau khi tin đính chính của White House tung ra , dân Mỹ ngồi hằng giờ trước TV review lại cuộc họp báo ngảy thứ năm và rồi mọi chuyện lại êm ru như chưa tùng có chuyện gì xảy ra , hiểu lầm hay fake news , who cares ?chuyện xảy ra như cơm bữa hơn ba năm nay rồi , ai không chán nhưng dân Mỹ chán !
Tư Éch lẩm bẩm chiêu " Cách Sơn Đả Ngưu " của Võ Tòng đến hổ thành tinh ở Cảnh Dương Cang còn chết , sao ông Trump không hề hấn gì ? quá bực mình Tư Ếch lại văng tục :
-Đ.M không phải hổ vậy ông là Sư Tử à ....
The Following 2 Users Say Thank You to anhhaila For This Useful Post:
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.