Gần đây tôi có đọc được một vài bài viết, nói về cuộc sống của người Việt trên đất nước Mỹ, khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Ở bất kỳ đất nước nào trên thế giới, con người cũng đều phải đi làm, để lo cho cuộc sống của mình. Những người lười biếng, thì cuộc đời của họ sẽ dậm chân tại chỗ !
Giầu và nghèo, thì không có nước nào mà không có hai tầng lớp này, bởi vì chẳng nơi nào chỉ có toàn người giầu, và chẳng nơi nào chỉ có toàn người nghèo cả.
Tôi đã theo cha mẹ qua Mỹ khi lên 10 tuổi, và bây giờ chỉ còn hai năm nữa, thì tôi được 30. Như vậy có nghĩa là, tôi đã sống ở Mỹ một thời gian khá dài. Phải nói rằng trong lòng tôi luôn cám ơn đất nước Mỹ, đã cho tôi cơ hội đến trường, mà không phải lo sợ không có tiền để đóng cho họ; cám ơn Mỹ, đã cho tôi cơ hội để cầm mảnh bằng kỹ sư trong tay, và cám ơn Mỹ, đã cho tôi cơ hội kiếm được một công việc làm khá tốt.
Tất cả những điều có được ngày hôm nay, là do sự cố gắng vươn lên của tôi. Muốn bước tới sự vinh quang, không phải là ngồi một chỗ, than thở hoặc lười biếng, mà có được.
Rất nhiều người Việt vượt biên qua Mỹ trước kia đã thành công, có nhà cửa, và có tương lai sự nghiệp vững chắc. Cha mẹ tôi khi đặt chân qua Mỹ cách đây 18 năm, cũng đã phải làm lại từ đầu. Ông bà không quản ngại làm việc siêng năng, để lo cho anh em tôi học nên người, nhưng không bao giờ than van rằng, đất nước Mỹ bắt họ phải làm việc, đầu tắt mặt tối.
Đất nước Mỹ không hề mang chúng ta sang đây, mà chính chúng ta tự đòi sang, vì thế nếu làm việc cực khổ, thì đừng bao giờ phiền trách họ, vì như thế là mình quá vô lý.
Nhiều người Việt khi mới đặt chân qua Mỹ, sau những ngày vượt biên nguy hiểm đầy gian nan, đã được chính phủ Mỹ nuôi dưỡng trong một chương trình trợ cấp, còn được gọi là welfare, vì có con nhỏ cho tới khi 18 tuổi, ngoại trừ độc thân thì chỉ được 24 tháng. Như vậy, đủ biết xã hội Mỹ đã tốt đến thế nào đối với chúng ta.
Người Việt ở Mỹ cũng có hai tầng lớp: một loại trí thức có văn bằng cầm trong tay, và một loại người không có mảnh bằng nào cả. Người có bằng cấp sẽ kiếm được công ăn việc làm tốt hơn, còn người không có bằng cấp thì phải làm nghề lao động. Dĩ nhiên lương sẽ không được trả cao.
Ở Mỹ, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người cùng thế hệ với tôi, trở thành bác sĩ, kỹ sư, giúp ích cho đời sống mọi người. Đa số những người qua Mỹ sau này, muốn làm giầu nhanh, nhưng không chịu học hành.
Cũng có nhiều người Việt ở Mỹ, từng làm giầu bằng nghề Nail. Tôi không quen biết ai trong ngành này, nhưng theo những nhận xét từ người lớn cho biết, họ kiếm tiền rất dễ dàng. Chính họ tự chọn làm nghề chà chân, sơn móng tay để kiếm tiền, chứ chính phủ Mỹ hay người Mỹ, không hề bắt họ làm như vậy. Nghề này ngồi trong bóng mát, và không quá khổ cực như những người phải làm việc ở ngoài đồng nhặt trái cây, giống như người Mễ, hoặc công nhân sửa đường phố, nên xin đừng than thở ! Mỗi lần tôi nghe ai than làm nghề nail thế này thế nọ, thì tôi không thể hiểu họ thực sự muốn gì !
Đôi khi, họ kiếm nhiều tiền hơn cả những người đã phải bỏ công ra ngồi học 4 năm trong đại học. Những người đi làm cho công ty Mỹ, luôn đóng thuế đàng hoàng, nhưng họ lại không.
Tôi rất ghét những người ăn cơm Mỹ, ở nhà Mỹ, kiếm tiền từ người Mỹ, nhưng luôn chê trách cuộc sống, và đất nước Mỹ. Những người chỉ biết đứng núi này trông núi nọ, không bao giờ thành công và hài lòng với những gì họ đạt được... Nếu thật sự ở Việt Nam tốt hơn trong mắt họ, thì họ nên về đó mà sống, sang Mỹ làm gì !...
Căn cứ theo báo cáo, cũng như từng đọc báo chí, thì tôi thấy cuộc sống ở VN, khó khăn gấp nhiều lần bên Mỹ. Thử hỏi một kỹ sư hóa học ra trường, kiếm được bao nhiêu tiền một tháng? Ngay cả tầng lớp trí thức như giáo sư, người đã cho sinh viên kiến thức, mà còn nghèo khổ đi làm thêm ban đêm, để có đủ tiền nuôi vợ con đó thôi.
Những người giầu bên VN, đa số là cán bộ cao cấp, con ông cháu cha, hoặc là những người buôn bán, ngoài ra số người nghèo, thì vẫn còn rất nhiều...
Chúng ta không thể nào so sánh cuộc sống của người Việt tại Mỹ, với cuộc sống của người Việt tại quê nhà được, vì đây là hai bối cảnh hoàn toàn khác nhau. Ở Mỹ làm việc cực nhọc, nhưng không cảm thấy bị gò bó, muốn nói gì hay đi đâu cũng được.
Ngoài ra luật phát của Mỹ luôn được tôn trọng, nên ý thức của con người rất cao, còn ở Việt Nam thì luật pháp chẳng bao giờ được người ta thực hành triệt để, vì ý thức của người dân quá thấp kém !
Người Mỹ rất lịch sự, mặc dù có một số người kỳ thị, nhưng khi gặp gỡ mình ngoài đường, họ luôn nói lời chào hỏi, dù không hề quen, điều này khiến cho người Việt ở Mỹ, cũng lịch sự theo.
Người Việt ở Mỹ, rất có lòng tốt đối với thân nhân còn sống ở bên Việt Nam. Dù giầu hay nghèo, họ đều cố gắng gởi tiền về VN, lo cho gia đình. Thử hỏi đa số những người bên VN, có dám cho tiền thân nhân của mình hay không, khi biết họ nghèo khổ...? Giỏi lắm, thì chỉ được vài bữa ăn là cùng. Tranh giành nhau từng thước đất, hoặc gia tài, thì có rất nhiều !
Con cái ở bên Mỹ, không bao giờ chờ đợi được chia gia tài, từ cha mẹ. Họ tự tạo cho mình một cuộc sống vững chắc riêng.
Mỗi người có một cuộc sống, đi kèm theo sự thành công hay thất bại. Mỹ chưa phải là thiên đường, nhưng nó đã giúp cho người Việt ở đây có rất nhiều cơ hội, mà nếu ở VN thì chắc chắn họ sẽ không bao giờ có được, trừ khi họ có thân nhân làm trong guồng máy chính quyền.
Tôi không quên nguồn gốc mình là người Việt Nam, nhưng tôi cũng sẽ không làm kẻ vong ơn, ăn cơm, uống nước của Mỹ, nhưng luôn miệng chê bai Mỹ !
Tôi rất ghét những người ăn cơm Mỹ, ở nhà Mỹ, kiếm tiền từ người Mỹ, nhưng luôn chê trách cuộc sống, và đất nước Mỹ. Những người chỉ biết đứng núi này trông núi nọ, không bao giờ thành công và hài lòng với những gì họ đạt được... Nếu thật sự ở Việt Nam tốt hơn trong mắt họ, thì họ nên về đó mà sống, sang Mỹ làm gì !...
Lũ Việt gian , " bưng bô " cho Việt Cộng để kiếm " phân " vào đây đọc và báo cái để được thêm " phân thưởng " trong mua Giáng Sinh .
The Following User Says Thank You to cc4cc For This Useful Post:
Tôi rất ghét những người ăn cơm Mỹ, ở nhà Mỹ, kiếm tiền từ người Mỹ, nhưng luôn chê trách cuộc sống, và đất nước Mỹ. Những người chỉ biết đứng núi này trông núi nọ, không bao giờ thành công và hài lòng với những gì họ đạt được... Nếu thật sự ở Việt Nam tốt hơn trong mắt họ, thì họ nên về đó mà sống, sang Mỹ làm gì !...
Lũ Việt gian , " bưng bô " cho Việt Cộng để kiếm " phân " vào đây đọc và báo cái để được thêm " phân thưởng " trong mua Giáng Sinh .
:handshake :
đám thun, lé, tùm lum nick tay chà nails mồm ngậm búa liềm....thôi mau mau về bển đi tha hồ....hưởng...
Viet rat hay.Cam on
May nguoi Viet che khi o My cuc nhoc nay no....toan la nhung nguoi lam bieng,chi muon sang an no roi di uong cafe thoi,chieu toi thi di nhau....cham het.Con ben My thi dau co duoc nhung thu do.Ve VN o di may nguoi luoi bieng.....!!!!
The Following User Says Thank You to mugenmtx3 For This Useful Post:
Quá đúng. Chỉ có bọn vịt kìu yêu nước , bọn bưng bô ,bọn theo đóm ăn tàn đang ở trên nước Mỹ mà cố rống họng sũa ngày sũa đêm như chó nhà hoang chết chủ ca ngợi cái bọn khỉ trường sơn , cán lú .
Bài viết của tác giả rất hay và hoàn toàn chính xác không có gì bàn thêm. Nhưng qua bài viết tôi nghĩ tác giả không phải 28 tuổi mà phải trên số tuổi đó vì theo tôi biết các em nhỏ qua Mỹ từ 5-10 tuổi đa số vẫn có còn rành nói tiếng Việt nhưng không rành viết tiếng Việt nữa và cũng không thể có được những suy nghĩ tìm hiểu để mà viết ra 1 bài viết hay như thế này. Anyway, thanks về bài viết hay!
tình huống của mỗi người một khác. Những người từ nhỏ đã sang đây và gia đình được sự giúp đỡ của ông nội thì đơn nhiên khác với những người sang đây lúc đã trưởng thành không có vốn liếng về tiếng Anh, kiếm việc làm khó khăn...
Mà bài viết thực sự muốn so sánh về vn và Mỹ. Cuộc sống ở Mỹ đơn nhiên là khá hơn nhiều so với vn cho những người quyết tâm học hành, làm ăn. Họ dễ dàng được reward nếu cố gắng. Còn ở vn cố gắng bao nhiêu mà không có "nhân hòa" thì cũng khó mà thành đạt được.
Những ai lâu ngày, khoảng 40 năm chẳng hạn, thì nên cho mình cơ hội về vn chơi cho biết. Nói về ăn chơi thì vn không thua kém gì Mỹ.
Chúc mọi người vui vẻ heheheheehe
tình huống của mỗi người một khác. Những người từ nhỏ đã sang đây và gia đình được sự giúp đỡ của ông nội thì đơn nhiên khác với những người sang đây lúc đã trưởng thành không có vốn liếng về tiếng Anh, kiếm việc làm khó khăn...
Mà bài viết thực sự muốn so sánh về vn và Mỹ. Cuộc sống ở Mỹ đơn nhiên là khá hơn nhiều so với vn cho những người quyết tâm học hành, làm ăn. Họ dễ dàng được reward nếu cố gắng. Còn ở vn cố gắng bao nhiêu mà không có "nhân hòa" thì cũng khó mà thành đạt được.
Những ai lâu ngày, khoảng 40 năm chẳng hạn, thì nên cho mình cơ hội về vn chơi cho biết. Nói về ăn chơi thì vn không thua kém gì Mỹ.
Chúc mọi người vui vẻ heheheheehe
Supseries Resize Tôi rất tự hào khi được sống ở Mỹ
Click image for larger version Name: k.jpg Views: 0 Size: 32.6 KB ID: 708550
Gần đây tôi có đọc được một vài bài viết, nói về cuộc sống của người Việt trên đất nước Mỹ, khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Ở bất kỳ đất nước nào trên thế giới, con người cũng đều phải đi làm, để lo cho cuộc sống của mình. Những người lười biếng, thì cuộc đời của họ sẽ dậm chân tại chỗ !
Giầu và nghèo, thì không có nước nào mà không có hai tầng lớp này, bởi vì chẳng nơi nào chỉ có toàn người giầu, và chẳng nơi nào chỉ có toàn người nghèo cả.
Tôi đã theo cha mẹ qua Mỹ khi lên 10 tuổi, và bây giờ chỉ còn hai năm nữa, thì tôi được 30. Như vậy có nghĩa là, tôi đã sống ở Mỹ một thời gian khá dài. Phải nói rằng trong lòng tôi luôn cám ơn đất nước Mỹ, đã cho tôi cơ hội đến trường, mà không phải lo sợ không có tiền để đóng cho họ; cám ơn Mỹ, đã cho tôi cơ hội để cầm mảnh bằng kỹ sư trong tay, và cám ơn Mỹ, đã cho tôi cơ hội kiếm được một công việc làm khá tốt.
Tất cả những điều có được ngày hôm nay, là do sự cố gắng vươn lên của tôi. Muốn bước tới sự vinh quang, không phải là ngồi một chỗ, than thở hoặc lười biếng, mà có được.
Rất nhiều người Việt vượt biên qua Mỹ trước kia đã thành công, có nhà cửa, và có tương lai sự nghiệp vững chắc. Cha mẹ tôi khi đặt chân qua Mỹ cách đây 18 năm, cũng đã phải làm lại từ đầu. Ông bà không quản ngại làm việc siêng năng, để lo cho anh em tôi học nên người, nhưng không bao giờ than van rằng, đất nước Mỹ bắt họ phải làm việc, đầu tắt mặt tối.
Đất nước Mỹ không hề mang chúng ta sang đây, mà chính chúng ta tự đòi sang, vì thế nếu làm việc cực khổ, thì đừng bao giờ phiền trách họ, vì như thế là mình quá vô lý.
Nhiều người Việt khi mới đặt chân qua Mỹ, sau những ngày vượt biên nguy hiểm đầy gian nan, đã được chính phủ Mỹ nuôi dưỡng trong một chương trình trợ cấp, còn được gọi là welfare, vì có con nhỏ cho tới khi 18 tuổi, ngoại trừ độc thân thì chỉ được 24 tháng. Như vậy, đủ biết xã hội Mỹ đã tốt đến thế nào đối với chúng ta.
Người Việt ở Mỹ cũng có hai tầng lớp: một loại trí thức có văn bằng cầm trong tay, và một loại người không có mảnh bằng nào cả. Người có bằng cấp sẽ kiếm được công ăn việc làm tốt hơn, còn người không có bằng cấp thì phải làm nghề lao động. Dĩ nhiên lương sẽ không được trả cao.
Ở Mỹ, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người cùng thế hệ với tôi, trở thành bác sĩ, kỹ sư, giúp ích cho đời sống mọi người. Đa số những người qua Mỹ sau này, muốn làm giầu nhanh, nhưng không chịu học hành.
Cũng có nhiều người Việt ở Mỹ, từng làm giầu bằng nghề Nail. Tôi không quen biết ai trong ngành này, nhưng theo những nhận xét từ người lớn cho biết, họ kiếm tiền rất dễ dàng. Chính họ tự chọn làm nghề chà chân, sơn móng tay để kiếm tiền, chứ chính phủ Mỹ hay người Mỹ, không hề bắt họ làm như vậy. Nghề này ngồi trong bóng mát, và không quá khổ cực như những người phải làm việc ở ngoài đồng nhặt trái cây, giống như người Mễ, hoặc công nhân sửa đường phố, nên xin đừng than thở ! Mỗi lần tôi nghe ai than làm nghề nail thế này thế nọ, thì tôi không thể hiểu họ thực sự muốn gì !
Đôi khi, họ kiếm nhiều tiền hơn cả những người đã phải bỏ công ra ngồi học 4 năm trong đại học. Những người đi làm cho công ty Mỹ, luôn đóng thuế đàng hoàng, nhưng họ lại không.
Tôi rất ghét những người ăn cơm Mỹ, ở nhà Mỹ, kiếm tiền từ người Mỹ, nhưng luôn chê trách cuộc sống, và đất nước Mỹ. Những người chỉ biết đứng núi này trông núi nọ, không bao giờ thành công và hài lòng với những gì họ đạt được... Nếu thật sự ở Việt Nam tốt hơn trong mắt họ, thì họ nên về đó mà sống, sang Mỹ làm gì !...
Căn cứ theo báo cáo, cũng như từng đọc báo chí, thì tôi thấy cuộc sống ở VN, khó khăn gấp nhiều lần bên Mỹ. Thử hỏi một kỹ sư hóa học ra trường, kiếm được bao nhiêu tiền một tháng? Ngay cả tầng lớp trí thức như giáo sư, người đã cho sinh viên kiến thức, mà còn nghèo khổ đi làm thêm ban đêm, để có đủ tiền nuôi vợ con đó thôi.
Những người giầu bên VN, đa số là cán bộ cao cấp, con ông cháu cha, hoặc là những người buôn bán, ngoài ra số người nghèo, thì vẫn còn rất nhiều...
Chúng ta không thể nào so sánh cuộc sống của người Việt tại Mỹ, với cuộc sống của người Việt tại quê nhà được, vì đây là hai bối cảnh hoàn toàn khác nhau. Ở Mỹ làm việc cực nhọc, nhưng không cảm thấy bị gò bó, muốn nói gì hay đi đâu cũng được.
Ngoài ra luật phát của Mỹ luôn được tôn trọng, nên ý thức của con người rất cao, còn ở Việt Nam thì luật pháp chẳng bao giờ được người ta thực hành triệt để, vì ý thức của người dân quá thấp kém !
Người Mỹ rất lịch sự, mặc dù có một số người kỳ thị, nhưng khi gặp gỡ mình ngoài đường, họ luôn nói lời chào hỏi, dù không hề quen, điều này khiến cho người Việt ở Mỹ, cũng lịch sự theo.
Người Việt ở Mỹ, rất có lòng tốt đối với thân nhân còn sống ở bên Việt Nam. Dù giầu hay nghèo, họ đều cố gắng gởi tiền về VN, lo cho gia đình. Thử hỏi đa số những người bên VN, có dám cho tiền thân nhân của mình hay không, khi biết họ nghèo khổ...? Giỏi lắm, thì chỉ được vài bữa ăn là cùng. Tranh giành nhau từng thước đất, hoặc gia tài, thì có rất nhiều !
Con cái ở bên Mỹ, không bao giờ chờ đợi được chia gia tài, từ cha mẹ. Họ tự tạo cho mình một cuộc sống vững chắc riêng.
Mỗi người có một cuộc sống, đi kèm theo sự thành công hay thất bại. Mỹ chưa phải là thiên đường, nhưng nó đã giúp cho người Việt ở đây có rất nhiều cơ hội, mà nếu ở VN thì chắc chắn họ sẽ không bao giờ có được, trừ khi họ có thân nhân làm trong guồng máy chính quyền.
Tôi không quên nguồn gốc mình là người Việt Nam, nhưng tôi cũng sẽ không làm kẻ vong ơn, ăn cơm, uống nước của Mỹ, nhưng luôn miệng chê bai Mỹ !
Tôi rất tự hào, khi được sống ở bên Mỹ.
vnn
bai` nay` gan` giong' nhu may' con khi~ truong` son ca ngoi NUOC' NGA VA CHINA DO LA TAI SAO VIET NAM MAT' NUOC' , MOT SO NGUOI VIET O NUOC' NGOAI` KHI NOI VE SU THAT VE NUOC' MY THI BI GAI` 1 CAI' TOI LA` VIET CONG , GIA DINH` BOKHO DONG' TAX CHO NUOC MY NAY 40 NAM, TAI SAO GIA DINH BOKHO QUA MY~??? TRUOC 1975 ANH BOKHO DI QUA MY DU HOC XONG ROI` VE NUOC' KHONG CAN` O~ MY~ LAM` GI`?? theo bokho thi may nguoi tron thue' voi an welfare moi mang on nuoc my~ shit
tình huống của mỗi người một khác. Những người từ nhỏ đã sang đây và gia đình được sự giúp đỡ của ông nội thì đơn nhiên khác với những người sang đây lúc đã trưởng thành không có vốn liếng về tiếng Anh, kiếm việc làm khó khăn...
Mà bài viết thực sự muốn so sánh về vn và Mỹ. Cuộc sống ở Mỹ đơn nhiên là khá hơn nhiều so với vn cho những người quyết tâm học hành, làm ăn. Họ dễ dàng được reward nếu cố gắng. Còn ở vn cố gắng bao nhiêu mà không có "nhân hòa" thì cũng khó mà thành đạt được.
Những ai lâu ngày, khoảng 40 năm chẳng hạn, thì nên cho mình cơ hội về vn chơi cho biết. Nói về ăn chơi thì vn không thua kém gì Mỹ.
Chúc mọi người vui vẻ heheheheehe
Về VN chơi ai ? má mầy thì bịnh " lậu mũ " .
để giành cho mầy đó , nhớ liếm cho sạch .
Supseries Resize Tôi rất tự hào khi được sống ở Mỹ
Click image for larger version Name: k.jpg Views: 0 Size: 32.6 KB ID: 708550
Gần đây tôi có đọc được một vài bài viết, nói về cuộc sống của người Việt trên đất nước Mỹ, khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Ở bất kỳ đất nước nào trên thế giới, con người cũng đều phải đi làm, để lo cho cuộc sống của mình. Những người lười biếng, thì cuộc đời của họ sẽ dậm chân tại chỗ !
Giầu và nghèo, thì không có nước nào mà không có hai tầng lớp này, bởi vì chẳng nơi nào chỉ có toàn người giầu, và chẳng nơi nào chỉ có toàn người nghèo cả.
Tôi đã theo cha mẹ qua Mỹ khi lên 10 tuổi, và bây giờ chỉ còn hai năm nữa, thì tôi được 30. Như vậy có nghĩa là, tôi đã sống ở Mỹ một thời gian khá dài. Phải nói rằng trong lòng tôi luôn cám ơn đất nước Mỹ, đã cho tôi cơ hội đến trường, mà không phải lo sợ không có tiền để đóng cho họ; cám ơn Mỹ, đã cho tôi cơ hội để cầm mảnh bằng kỹ sư trong tay, và cám ơn Mỹ, đã cho tôi cơ hội kiếm được một công việc làm khá tốt.
Tất cả những điều có được ngày hôm nay, là do sự cố gắng vươn lên của tôi. Muốn bước tới sự vinh quang, không phải là ngồi một chỗ, than thở hoặc lười biếng, mà có được.
Rất nhiều người Việt vượt biên qua Mỹ trước kia đã thành công, có nhà cửa, và có tương lai sự nghiệp vững chắc. Cha mẹ tôi khi đặt chân qua Mỹ cách đây 18 năm, cũng đã phải làm lại từ đầu. Ông bà không quản ngại làm việc siêng năng, để lo cho anh em tôi học nên người, nhưng không bao giờ than van rằng, đất nước Mỹ bắt họ phải làm việc, đầu tắt mặt tối.
Đất nước Mỹ không hề mang chúng ta sang đây, mà chính chúng ta tự đòi sang, vì thế nếu làm việc cực khổ, thì đừng bao giờ phiền trách họ, vì như thế là mình quá vô lý.
Nhiều người Việt khi mới đặt chân qua Mỹ, sau những ngày vượt biên nguy hiểm đầy gian nan, đã được chính phủ Mỹ nuôi dưỡng trong một chương trình trợ cấp, còn được gọi là welfare, vì có con nhỏ cho tới khi 18 tuổi, ngoại trừ độc thân thì chỉ được 24 tháng. Như vậy, đủ biết xã hội Mỹ đã tốt đến thế nào đối với chúng ta.
Người Việt ở Mỹ cũng có hai tầng lớp: một loại trí thức có văn bằng cầm trong tay, và một loại người không có mảnh bằng nào cả. Người có bằng cấp sẽ kiếm được công ăn việc làm tốt hơn, còn người không có bằng cấp thì phải làm nghề lao động. Dĩ nhiên lương sẽ không được trả cao.
Ở Mỹ, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người cùng thế hệ với tôi, trở thành bác sĩ, kỹ sư, giúp ích cho đời sống mọi người. Đa số những người qua Mỹ sau này, muốn làm giầu nhanh, nhưng không chịu học hành.
Cũng có nhiều người Việt ở Mỹ, từng làm giầu bằng nghề Nail. Tôi không quen biết ai trong ngành này, nhưng theo những nhận xét từ người lớn cho biết, họ kiếm tiền rất dễ dàng. Chính họ tự chọn làm nghề chà chân, sơn móng tay để kiếm tiền, chứ chính phủ Mỹ hay người Mỹ, không hề bắt họ làm như vậy. Nghề này ngồi trong bóng mát, và không quá khổ cực như những người phải làm việc ở ngoài đồng nhặt trái cây, giống như người Mễ, hoặc công nhân sửa đường phố, nên xin đừng than thở ! Mỗi lần tôi nghe ai than làm nghề nail thế này thế nọ, thì tôi không thể hiểu họ thực sự muốn gì !
Đôi khi, họ kiếm nhiều tiền hơn cả những người đã phải bỏ công ra ngồi học 4 năm trong đại học. Những người đi làm cho công ty Mỹ, luôn đóng thuế đàng hoàng, nhưng họ lại không.
Tôi rất ghét những người ăn cơm Mỹ, ở nhà Mỹ, kiếm tiền từ người Mỹ, nhưng luôn chê trách cuộc sống, và đất nước Mỹ. Những người chỉ biết đứng núi này trông núi nọ, không bao giờ thành công và hài lòng với những gì họ đạt được... Nếu thật sự ở Việt Nam tốt hơn trong mắt họ, thì họ nên về đó mà sống, sang Mỹ làm gì !...
Căn cứ theo báo cáo, cũng như từng đọc báo chí, thì tôi thấy cuộc sống ở VN, khó khăn gấp nhiều lần bên Mỹ. Thử hỏi một kỹ sư hóa học ra trường, kiếm được bao nhiêu tiền một tháng? Ngay cả tầng lớp trí thức như giáo sư, người đã cho sinh viên kiến thức, mà còn nghèo khổ đi làm thêm ban đêm, để có đủ tiền nuôi vợ con đó thôi.
Những người giầu bên VN, đa số là cán bộ cao cấp, con ông cháu cha, hoặc là những người buôn bán, ngoài ra số người nghèo, thì vẫn còn rất nhiều...
Chúng ta không thể nào so sánh cuộc sống của người Việt tại Mỹ, với cuộc sống của người Việt tại quê nhà được, vì đây là hai bối cảnh hoàn toàn khác nhau. Ở Mỹ làm việc cực nhọc, nhưng không cảm thấy bị gò bó, muốn nói gì hay đi đâu cũng được.
Ngoài ra luật phát của Mỹ luôn được tôn trọng, nên ý thức của con người rất cao, còn ở Việt Nam thì luật pháp chẳng bao giờ được người ta thực hành triệt để, vì ý thức của người dân quá thấp kém !
Người Mỹ rất lịch sự, mặc dù có một số người kỳ thị, nhưng khi gặp gỡ mình ngoài đường, họ luôn nói lời chào hỏi, dù không hề quen, điều này khiến cho người Việt ở Mỹ, cũng lịch sự theo.
Người Việt ở Mỹ, rất có lòng tốt đối với thân nhân còn sống ở bên Việt Nam. Dù giầu hay nghèo, họ đều cố gắng gởi tiền về VN, lo cho gia đình. Thử hỏi đa số những người bên VN, có dám cho tiền thân nhân của mình hay không, khi biết họ nghèo khổ...? Giỏi lắm, thì chỉ được vài bữa ăn là cùng. Tranh giành nhau từng thước đất, hoặc gia tài, thì có rất nhiều !
Con cái ở bên Mỹ, không bao giờ chờ đợi được chia gia tài, từ cha mẹ. Họ tự tạo cho mình một cuộc sống vững chắc riêng.
Mỗi người có một cuộc sống, đi kèm theo sự thành công hay thất bại. Mỹ chưa phải là thiên đường, nhưng nó đã giúp cho người Việt ở đây có rất nhiều cơ hội, mà nếu ở VN thì chắc chắn họ sẽ không bao giờ có được, trừ khi họ có thân nhân làm trong guồng máy chính quyền.
Tôi không quên nguồn gốc mình là người Việt Nam, nhưng tôi cũng sẽ không làm kẻ vong ơn, ăn cơm, uống nước của Mỹ, nhưng luôn miệng chê bai Mỹ !
Tôi rất tự hào, khi được sống ở bên Mỹ.
vnn
bai` nay` gan` giong' nhu may' con khi~ truong` son ca ngoi NUOC' NGA VA CHINA DO LA TAI SAO VIET NAM MAT' NUOC' , MOT SO NGUOI VIET O NUOC' NGOAI` KHI NOI VE SU THAT VE NUOC' MY THI BI GAI` 1 CAI' TOI LA` VIET CONG , GIA DINH` BOKHO DONG' TAX CHO NUOC MY NAY 40 NAM, TAI SAO GIA DINH BOKHO QUA MY~??? TRUOC 1975 ANH BOKHO DI QUA MY DU HOC XONG ROI` VE NUOC' KHONG CAN` O~ MY~ LAM` GI`?? theo bokho thi may nguoi tron thue' voi an welfare moi mang on nuoc my~ shit
Cho nên tác giả có câu cuối cùng đó . Thích VN thì sao khoing về đó mà sống .
tình huống của mỗi người một khác. Những người từ nhỏ đã sang đây và gia đình được sự giúp đỡ của ông nội thì đơn nhiên khác với những người sang đây lúc đã trưởng thành không có vốn liếng về tiếng Anh, kiếm việc làm khó khăn...
Mà bài viết thực sự muốn so sánh về vn và Mỹ. Cuộc sống ở Mỹ đơn nhiên là khá hơn nhiều so với vn cho những người quyết tâm học hành, làm ăn. Họ dễ dàng được reward nếu cố gắng. Còn ở vn cố gắng bao nhiêu mà không có "nhân hòa" thì cũng khó mà thành đạt được.
Những ai lâu ngày, khoảng 40 năm chẳng hạn, thì nên cho mình cơ hội về vn chơi cho biết. Nói về ăn chơi thì vn không thua kém gì Mỹ.
Chúc mọi người vui vẻ heheheheehe
con bà mày, người ta viết về sự phấn đấu học hành và thành đạt ở Mỹ nếu cố gắng nắm bắt cơ hội, còn bọn chó nhà tụi mày cứ nghĩ đến ăn chơi thì ngàn năm cũng không ngóc đầu lên nỗi....
con bà nó, qua xứ tự do mà quay đầu BB phục vụ cho Vẹm
Nước Mỹ đâu phải nước của mình đâu mà tự hào với ko tự hào sống ở Mỹ, sao ko nói luôn tôi tự hào là nước Mỹ đã bỏ rơi đồng mình VN để bỏ của chạy lấy người vào ngày 30/04/1975.
Khi ký hiệp định hoà bình ngày 27 janvier 1973 ở Paris là ngày Mỹ đã bán nước VietNam của chúng ta cho cộng sản bắc việt rồi, nên nhớ 1 điều mà ít người biết đến là năm đó giải Nobel hòa bình đã được trao cho 2 người là Henry Kissinger và Lê Đức Thọ, H.K. thì nhận nhưng Lê Đức Thọ thì "từ chối" giải thưởng đó?
Tại sao từ chối 1 giải thưởng cao quí như vậy?
Vì Lê Đức Thọ biết là bắc việt sẽ ko tôn trọng hiệp ước hòa bình, người dân VN trong nước lúc đó hoàn toàn ko biết chuyện này ( ko biết chuyện Lê Đức Thọ từ chối giải Nobel Hòa Bình, 1 sự kiện mới chỉ có lần đầu trong lịch sử từ ngày giải Nobel ra đời, ai cũng ngờ ngàng và bàng hoàng), và cũng là lần đầu tiên miền bắc tổ chức ăn mừng Tết lớn nhất từ khi bắt đầu có chiến tranh vì họ biết chiến thắng chắc chắn sẽ đến chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Tôi thì chỉ thật sự hãnh diện và hạnh phúc khi được sống ở chính nơi ông bà cha mẹ tôi sinh ra đời, nhưng với 1 điều kiện là phải được sống dưới 1 chế độ tự do dân chủ.
Nước Mỹ đâu phải nước của mình đâu mà tự hào với ko tự hào sống ở Mỹ, sao ko nói luôn tôi tự hào là nước Mỹ đã bỏ rơi đồng mình VN để bỏ của chạy lấy người vào ngày 30/04/1975.
Khi ký hiệp định hoà bình ngày 27 janvier 1973 ở Paris là ngày Mỹ đã bán nước VietNam của chúng ta cho cộng sản bắc việt rồi, nên nhớ 1 điều mà ít người biết đến là năm đó giải Nobel hòa bình đã được trao cho 2 người là Henry Kissinger và Lê Đức Thọ, H.K. thì nhận nhưng Lê Đức Thọ thì "từ chối" giải thưởng đó?
Tại sao từ chối 1 giải thưởng cao quí như vậy?
Vì Lê Đức Thọ biết là bắc việt sẽ ko tôn trọng hiệp ước hòa bình, người dân VN trong nước lúc đó hoàn toàn ko biết chuyện này ( ko biết chuyện Lê Đức Thọ từ chối giải Nobel Hòa Bình, 1 sự kiện mới chỉ có lần đầu trong lịch sử từ ngày giải Nobel ra đời, ai cũng ngờ ngàng và bàng hoàng), và cũng là lần đầu tiên miền bắc tổ chức ăn mừng Tết lớn nhất từ khi bắt đầu có chiến tranh vì họ biết chiến thắng chắc chắn sẽ đến chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Tôi thì chỉ thật sự hãnh diện và hạnh phúc khi được sống ở chính nơi ông bà cha mẹ tôi sinh ra đời, nhưng với 1 điều kiện là phải được sống dưới 1 chế độ tự do dân chủ.
Uhm , hình như sau 30/4/1975 Việt Nam đã có tự do dân chủ rồi mà .
Bỏ của chạy lấy người và được người ta cưu mang mà không biết ơn thì làm sao mà hãnh diện được ? Tôi và mọi người trong đây cũng là người Việt , nhưng chúng tôi không có quốc tịch VC
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.