Nguyễn Cao Kỳ là tay chơi gà được xếp vào hàng đệ  nhất. Ngoài năm  đức tính “quý như vàng” (văn, võ, nhân, dũng, tín), theo  ông, con gà là  bậc tổ sư của… nhẫn.
 Dân mê gà nòi kể lại, không riêng gì ông Kỳ mà hầu như  ai mê gà chiến  cũng tường tận về Tả quân Lê Văn Duyệt. Đối với khoản “mê  gà”, nhiều  người còn cho rằng tướng Kỳ chính là bản sao của vị danh  tướng triều  Nguyễn này.
 Người phải “học” gà!
 Ðá gà xưa nay, trên nguyên tắc được coi như là môn thể  thao. Người mê  gà chiến ở bất kỳ nơi nào cũng coi môn này thể hiện tinh  thần thượng  võ. “Đạo” về đá gà con cao hơn nhiều môn khác như chọi trâu,  đấu bò  nhiều bậc.
 Cũng “chiến trường đổ máu”, ra sân trồng cựa là một mất  một còn - hoặc  cả hai cùng chết dưới cựa của nhau nhưng môn đá gà vẫn  không bị coi là  dã man. Cùng bị chỉ trích về chuyện mê đá gà, trong khi  tướng râu kẽm  Nguyễn Cao Kỳ phớt tỉnh như không vì chẳng sợ ai thì Tả  quân Lê Văn  Duyệt lại tỏ ra “biết lỗi”.
 Khi bị vua Gia Long khiển trách vì mê đá gà nên trễ nải  buổi thiết  triều. Ông đã tự biện luận để giãi tội, khi đưa ra 5 đức lớn  của gà là:  Ðầu có mồng như đội mão là Văn; Chân gà có mang cựa nhọn như  gươm giáo  là Võ; Thấy kẻ địch trước mặt vẫn xông vào là Dũng; Khi kiếm  được cái  ăn, lập tức phân chia cho đồng loại là Nhân; Và ngày ngày cứ  tới đúng  giờ thì gáy là Tín.
 Ðây là năm đức tính chẳng những cần cho văn thần võ  tướng trong sứ  mệnh an dân trị quốc mà còn giúp cho thế nhân hành sử  đúng đạo làm  người.
 
                             |          
                                   Ông Nguyễn Cao Kỳ mê gà giống Tả quân Lê Văn Duyệt. 
              |          
      
  
 Luận lý trước đó cũng đã được một tác giả vô danh, đề  cập trong tác  phẩm nổi tiếng “Lục súc tranh công” viết bằng chữ Nôm. Sáu  con vật nuôi  trong nhà tranh nhau công trạng của mình gồm trâu, ngựa,  chó, dê, gà,  và lợn.
 Trâu thì rằng làm ăn vất vả, có công sinh ra thóc, gạo,  ngô, đỗ; Chó  thì rằng có công coi nhà giữ trộm; Ngựa thì rằng có công  đem chủ đi  quán về quê, đánh đông dẹp bắc; Dê thì rằng có công trong  việc tế lễ;  Gà thì rằng có công gáy sáng, xem giờ; Lợn thì rằng có công  trong việc  quan, hôn, tang, tế. Sáu con cùng tranh luận, người chủ phải  can thiệp  vào, dàn hòa mới yên. Phần nói về con gà như sau: “ … Trên đầu  đội văn  minh một mũ/Dưới chân đeo hai cựa thần thương;/… Một tiếng  rằng, thiên  nhựt tác thì/Hai tiếng rằng, quốc tộ tác xương/Ba tiếng  rằng, nhơn gian  tác lạc…”
 Các nhà nho đương thời khi bình luận về vấn đề này đã  có ý ví gà như  biểu tượng đại diện cho Bộ Lại, là cơ quan quản trị văn  võ bá quan, kể  cả sự ban thưởng cho bá tánh khi lập được công trạng đối  với nước nhà.
 Đối với tả quân Lê Văn Duyệt, gà được “nâng tầm” với  những đức tính  vừa kể ở trên. Đến thời Nguyễn Cao Kỳ, ông cũng là tay  chơi gà được xếp  vào hàng đệ nhất. Những “triết lý” về gà chiến vẫn  không có gì thay  đổi, tức gà vẫn thuộc hàng “văn võ toàn tài” khiến con  người phải nể  phục.
 Nhiều tay chơi gà có tiếng nhận làm “sư kê” cho ông  tướng râu kẽm còn  quả quyết, ngoài năm đức tình “quý như vàng” (văn, võ,  nhân, dũng, tín)  thì con gà là bậc tổ sư của… nhẫn. Mà đâu chỉ con gà  biết “nhẫn”, ngay  cả người chơi gà cũng phải lấy chữ nhẫn mà thuộc nằm  lòng.
 Câu “Nuôi quân ba năm dụng một giờ” quả là đúng với  những con gà  chiến. Thậm chí, nếu luyện được chiến kê vào hàng cao thủ  võ lâm thì  chỉ trong vài ba cú tung chân là đối phương đã ngã gục, khi  ấy không  phải “nuôi ba năm dụng một giờ” mà là “nuôi ba năm dụng… một  phút”(!).
 Triết lý này xem ra chỉ áp dụng được với gà, còn với  người thì không,  bởi gà của tướng Kỳ khi đã ra trận phần nhiều giành  chiến thắng vẻ  vang. Trong khi đó, quân tướng dưới trướng ông tướng râu  kẽm hễ ra trận  chỉ mong… bắn hết đạn rồi về chứ không có tinh thần chiến  đấu.
 Các “sư kê” từng làm việc trong trại gà cửa ông Nguyễn  Cao Kỳ kể lại,  gà trong “doanh trại” của ông được huấn luyện “ngon lành”  hơn binh sĩ  tập trận. Sau khi chọn giống, con gà được nuôi đúng chuẩn  đến khi  trưởng thành sẽ được đưa vào “trung tâm huấn luyện” kiểu như các  trung  tâm luyện vận động viên thể thao.
 Một con gà mồi sẽ được nhốt trong cái bội tre, phía bên  ngoài chụp  thêm một cái bội tre lớn hơn để gà không thể mổ hay cắn lẫn  nhau. Con  gà bên ngoài sẽ chạy quanh bội gà vì tức khí và muốn tìm cách  chui vào  bên trong gặp đối thủ.
 Phương pháp này có thể tập luyện cả giờ và giúp cho gà  phát triển bắp  thịt nơi đùi và chân. Cả gà bên trong lẫn gà bên ngoài  đều gườm nhau,  rồi chạy vòng tròn cho đến khi da… tươm mồ hôi y như võ  sĩ ép cân. Đây  là cách rèn thể lực cho gà mà không hại gì đến thân thể  nó.
 Chạy mệt, gà sẽ nằm thở, khi khoẻ lại đứng dậy chạy quanh lồng cho đến khi nào “sư kê” bắt ra thì thôi.
 Tất cả gà chuẩn bị ra trường đều được vào nghệ có pha  lẫn với các vị  thuốc để giúp cho phần da lộ ra đỏ da thắm thịt mà còn  giúp cho lớp da  được chai sạn lại để chịu đòn cho khoẻ, kiểu như võ sĩ  quyền anh phải  biết hứng đòn và thật lỳ đòn.
 Chân gà được ngâm vào một dung dịch thuốc pha với nước tiểu hay muối để giúp cho chân gà săn chắc lại gọi là “dầm cán”.
 Có thể ngâm chân gà ngày hai lần sáng và tối mỗi lần 30  phút. Phương  pháp này giúp cho các ngón chân và quản ống xương chân gà  rắn chắc khi  ra đòn đá đau và mạnh hơn.
 Các sư kê tin của ông Kỳ tin rằng sương buổi sớm mai  tinh khiết giúp  cho gà khỏe mạnh trong lúc tập luyện nên mỗi sáng khi gà  cất tiếng gáy  đầu tiên là gà được thả ra sân sớm trong lúc trời còn  đang tờ mờ để  vươn vai, đập cánh gáy đi lại trong sân khi sương chưa  tan. \Phương  pháp này họ gọi là “quần sương".
 Gà được tắm rửa và xông hơi hằng ngày bằng khăn ấm với  một nồi nước  nấu bằng các vị thuốc Nam như trà xanh, gừng, ngải cứu và  rất nhiều  loại thuốc bí truyền khác gọi là “om gà”.
 Có sư kê kể với đám đệ tử rằng, nếu không may có con gà  nào của tướng  Kỳ bại trận, họ sẽ cố xin cho được cái xác đem về nấu  cháo đậu xanh tẩm  bổ cho người già, người bệnh mới khỏi. Thịt những con  gà được “om”  bằng thuốc không chỉ bổ dưỡng mà còn là vị thuốc cực kỳ tốt  cho cơ thể…
 Sau khi gà đã đủ sức khoẻ, các sư kê sẽ cho “xổ gà”. Gà  được cáp với  gà cùng chạng (đồng cân), cùng tuổi để “đá thử sức” và tập  cho quen dần  với cách giao nạp, nhập trận thế và cách làm nước của sư  kê.
 
                             |          
                                   Giống gà Tả quân Lê Văn Duyệt 
 
              |          
      
 Mỗi lần xổ gà  thường là một đến hai hiệp. Gà nòi có bộ  xương rất lớn do đó muốn gà  phát triển đúng mức cần phải có thời gian và  đủ kiên nhẫn để gà lớn lên  một cách bình thường.
 Trung bình vào một năm tuổi là lúc gà đã cứng cáp và  bắt đầu vào  chương trình tập luyện chuẩn bị cho việc ra trường. Sau 6  tháng áp dụng  những phương pháp huấn luyện trên, khi được 1 năm rưỡi là  gà đã rắn  chắc, sung mãn sẵn sàng ra trường đụng gà khác.
 Các sư kê dầy dạn kinh nghiệm của tướng Kỳ thường nuôi  và tập luyện gà  đúng độ mới mang ra thi đấu, trong khi các tay chơi gà  trẻ tuổi không  có nhiều kinh nghiệm và háo thắng hay ép gà đá non chưa  đủ lực thường  chịu thảm bại dưới gà của tướng Kỳ.
 
Cáp độ kiểu Nguyễn Cao Kỳ
 Cách cáp độ gà ở Việt Nam rất khác nhau tùy theo từng  địa phương. Tại  miền Nam trước năm 1975, các tay chơi đá gà thường không  dùng cân để  cân trọng lượng của gà.
 Tuy nhiên, cũng có sới dùng cân, tỷ như sới gà của cựu  Phó Tổng Thống  Nguyễn Cao Kỳ thì có dùng cân khi qua cổng. Thường thì  các tay chơi gà  định lượng con gà đối phương bằng cách dùng mắt quan sát  để cáp độ.
 Những tay cáp độ gà sẽ mang gà ngồi vào bồ (vòng) có  nơi đào lỗ sâu  xuống đất để làm đấu trường, để so kè chiều cao và bề  ngang của lưng gà  để bắt chặng. Mỗi trường đá gà có những luật lệ riêng  do chủ trường gà  đặt ra.
 Có nơi cho phép chủ kê được đụng chạm, rờ tay trên con  gà đối phương.  Có nơi cấm không cho vì lý do an toàn cho gà của khách  mang đến.
 Trong những nơi cho phép chủ gà được phép lấy tay để đo  lưng con gà  đối phương để đoán chừng "mấy phân xương" lưng, còn được  gọi là "cái  ngang" tức là chiều ngang của lưng gà.
 Những nơi không cho phép đụng chạm gà đối phương thì  chủ kê phải dùng  mắt để phỏng đoán chiểu ngang cũng như cân nặng của con  gà kia.
 Trong trường hợp này chủ kê có quyền yêu cầu chủ kê  phía bên kia kéo  cánh xuống để quan sát kích thước lưng của con gà đối  phương.
 Chiều cao của hai con gà được xem xét rất kỹ, thường  thì hai con gà  được chủ kê đâu lưng lại để so kè chiều cao và chiều  ngang của lưng gà.  Chủ trường sẽ đóng góp ý kiến thêm về cáp chặng để  cho có độ gà đá.
 Gà có chiều cao hơn thường có lợi thế khi ra đòn, do đó  các tay chơi  gà có câu "một phân vai bằng hai phân xương"; có nghĩa nếu  con gà có 2  phân (2cm) lớn chiều ngang hơn vẫn không bằng con gà tuy  kém 2 phân  ngang nhưng hơn 1 phân về chiều cao.
 Tuy nhiên, trong vấn đề cáp độ, hai đơn vị đo lường về  chiều cao và  chiều ngang như thế bù qua xớt lại thì vẫn được coi là đồng  chạng gà và  có thể cáp độ được.
 Từ ngày có sới của ông tướng râu kẽ, dân chơi đá gà bắt  đầu “học hỏi”  và một số trường bắt đầu dùng cân để tính chạng cho gà.  Cứ bỏ lên cân,  xê xích nhau về trồng lượng thì bên nào năng cân hơn phải  chấp tiền tuỳ  theo thoả thuận…
 Một phương pháp khác được gọi là "vô tay". Vô tay là  thủ thuật dùng  tay để nâng dưới lườn con gà đối phương lên để ướm chừng  sức nặng.
 Các sư kê có kinh nghiệm có thể đoán chính xác trọng  lượng con gà trên  tay bằng cách này. Khi vô tay, sư kê cũng có thể đoán  biết được thêm  về gân cốt và quá trình tôi luyện của gà cũng như sức  chịu đựng của nó.
 Thí dụ như một con gà có lườn dài và sâu hình chữ V  (như lườn tàu đi  biển) là loại gà có sức chịu đựng đứng trường bền bỉ.  Nhưng phép vô tay  không phải trường gà nào cũng cho phép.
 Sự cẩn trọng này rất cần thiết để đề phòng những kẻ ma  giáo áp dụng  xảo thuật điểm huyệt hãm hại gà đối phương trong lúc vô  tay. Thường thì  phép vô tay chỉ được áp dụng ở những trường gà mà mọi  người đều là bạn  bè thân quen.
 Trước năm 1975, hầu hết các trường gà tại miền Nam đều  giành riêng cho  gà đòn hay gà cựa. Có rất nhiều trường gà nổi tiếng  quanh Sai Gòn và  các tỉnh lân cận. Các đại gia miền Nam thường thích đá  gà cựa hơn vì có  kết quả ăn thua nhanh chóng.
 Các “cố vấn” và ‘sư kê” từng làm việc tại sới gà của  tướng Kỳ cho  biết, ông Kỳ là người đại kị chuyện gian lận trong việc cáp  độ đá gà.
 Chưa thấy ông “xử” tay gian lận nào nhưng dân mê gà đồn  rằng, nếu kẻ  nào gian lận bị ông Kỳ hoặc ác sư kê của ông phát hiện coi  như phải bỏ  luôn nghiệp đá gà và bị dân chơi gà khinh bỉ.
 Nhập gia tuỳ tục, khi vào trường gà của ông Kỳ thì phải  theo luật của  ông. Còn lại, các sư kê học thuộc nằm lòng luật lệ trường  gà từ Bắc vào  Nam mà không cần phải thông qua bất kỳ văn bản nào.
 Ví như sới Yên Sở (miền Bắc), mỗi hiệp đấu được ấn định  là 15 phút.  Nghỉ và làm nước là 5 phút. Không có giới hạn mỗi độ gà là  bao nhiêu  hiệp. Số hiệp của độ gà có thể được thỏa thuận giữa hai chủ  kê. Các chi  tiết như khớp mỏ, chắp lông, may mắt… có thể khác biệt giữa  các trường  gà. Tại tỉnh Bình Định, mỗi một hiệp được ấn định là 20 phút.  Gà ra  hiệp làm nước cho nghỉ 5 phút.
 Gà nòi ra trường cáp độ được phân loại theo sức nặng  như sau cung như  võ sĩ quyền anh: Hạng nặng trên 3.5 ký; Hạng trung từ 3  đến 3.5 ký;  Hạng nhẹ dưới 3 ký. Các trận đá gà thường được tổ chức vào  dịp trước  Tết và tiếp tục cho đến tháng Tư.
 Tại Sài Gòn, mỗi hiệp là 15 phút, làm nước nghỉ cũng 5  phút như các  nơi khác. Các tay chơi gà thường dùng chữ "chặng" (đọc trại  thành  chạng) để phân loại gà thành 3 cỡ như sau: Chặng Nhất trên 4 ký;  Chặng  Nhì từ 3 đến 4 ký; Chặng Ba dưới 3 ký.
 Trong khi phép phân chặng và cáp độ của gà đòn rất mất  thời gian thì  hiện nay chuyện cáp độ của gà cựa đơn giản và cực kỳ tốc  độ để… né công  an. Các tay chơi gà cựa thường dùng cân để cân trọng  lượng của cả 2  con.
 Thường thì gà được cân tại nhà và cả hai bên đều đồng ý  cáp gà qua  điện thoại sau đó mang gà đến điểm hẹn để xem lại lần chót  trước khi  vào độ. Nếu cả hai bên đồng ý họ sẽ mang gà đến một điểm hẹn  khác được  dùng làm “trường gà”.
  Theo Phunutoday