Họ gặp nhau vào một chiều mưa, cùng trú dưới mái hiên nhỏ của quán sách cũ. Cô ướt gần hết áo, anh đưa chiếc áo khoác mỏng, nói đùa:
– Trả lại khi nắng lên nhé!
Từ đó, họ quen nhau. Những ngày mưa sau đó, anh không c̣n né tránh, thậm chí… mong trời mưa. Họ cùng nhau đọc sách, uống trà, đi dạo trong ngơ nhỏ – cứ thế yêu nhau, chậm răi như một cuốn tiểu thuyết lăng mạn.
Nhưng rồi, cuộc sống chẳng giống sách. Anh nhận học bổng đi xa, cô ở lại chăm mẹ già yếu. Họ không hứa ǵ – chỉ lặng nh́n nhau lần cuối ở sân ga.
Thời gian trôi đi. Thư gửi thưa dần. Những cuộc gọi cách ngày rồi cách năm. Khi gặp lại, cô đă là người vợ hiền, mẹ của hai con nhỏ. C̣n anh – vẫn lặng lẽ, vẫn đọc sách, và vẫn giữ… chiếc áo khoác năm xưa.
Cô cười:
– Em xin lỗi, mưa năm ấy… em chưa kịp trả áo.
Anh nh́n cô, mắt dịu dàng như mùa thu cũ:
– Không sao. Em giữ lại rồi, cả áo... và trái tim anh.
Họ chia tay nhau trong lặng im. Không trách móc, không nước mắt. Chỉ có tiếng mưa rơi – như lần đầu gặp gỡ, và cũng như lần sau cuối.
🕊️ Có những người đi qua đời ta – không phải để ở lại, mà để cho ta biết: đă từng có một t́nh yêu dịu dàng đến thế.
VietBF@ sưu tập