
Tâm sự của ĐÀN ÔNG BẢN LĨNH - Chỉ cần hiểu ra… sớm hơn một chút, tôi có thành công trọn vẹn
Tôi vẫn nghĩ mình đúng. Nhưng đúng cũng có thể làm mình cô đơn cả đời
Vẫn còn yêu nhau, sao lại để chiến tranh lạnh chính gia đình mình?
Tôi không nghĩ mình sai.
Và tôi tin – nhiều người đàn ông cũng không nghĩ mình sai.
Chúng tôi đi làm. Gánh trách nhiệm. Gồng gánh tài chính.
Chúng tôi ít lời – nhưng làm không thiếu.
Chúng tôi không phải kẻ vô tâm.
Chúng tôi chỉ đang mệt, và không giỏi nói ra như phụ nữ.
Nhưng tôi cũng không nói phụ nữ sai.
Vì nếu để người đàn ông nói câu "Tôi quá mệt"...
Thì người phụ nữ chắc đã mệt gấp mười, mà chẳng buông ra lời nào.
Tôi từng nghĩ:
Cô ấy lạnh lùng. Cô ấy vô tâm. Cô ấy không còn như xưa…
“Cô ấy thay đổi rồi.”
Nhưng rồi một hôm, tôi về nhà sớm hơn mọi ngày.
Không cãi nhau. Không mệt mỏi.
Chỉ thấy…
– Đèn vẫn sáng.
– Con tôi vẫn cười.
– Quần áo vẫn sạch sẽ, nhà vẫn thế.
Và cô ấy… vẫn ở đó.
Không trách móc. Không bỏ đi.
Chỉ là… không còn nhiều lời.
Tôi từng đòi hỏi sự hoàn hảo từ cô ấy.
Tôi từng nghĩ mình có quyền trách, quyền giận, quyền lớn tiếng.
Vì tôi đi làm, tôi vất vả, tôi gồng gánh…
Nhưng tôi quên mất:
Người phụ nữ cũng có những nỗi gồng không ai thấy.
Và cũng có những ngày cô ấy chỉ ước có một cái ôm – thay vì một cái lườm.
Tôi nhận ra…
Hôn nhân không gãy vì ai đúng, ai sai.
Nó gãy… khi không ai còn đủ kiên nhẫn để nhìn thấy điều tốt ở người còn lại.
Tôi đúng – trong lý lẽ của mình.
Cô ấy cũng đúng – trong cảm xúc của cô ấy.
Cô ấy không thay đổi.
Chỉ là tôi từng nhìn cô ấy bằng ánh mắt mệt mỏi.
Và khi tôi đổi góc nhìn…
Tôi thấy mình vẫn đang sống cạnh một người rất thương mình – chỉ là mệt quá, nên không nói ra được.
Bây giờ tôi không cần một người vợ hoàn hảo.
Tôi chỉ cần giữ lại người vợ đã ở cạnh tôi qua cả những ngày tôi cư xử chẳng đáng yêu chút nào.
Tôi muốn tập khen, tập biết ơn, tập nói ra những điều tử tế.
Không phải vì tôi sai.
Mà vì tôi trưởng thành.
Tôi tâm sự ra điều này – không phải để đàn ông chúng ta thay đổi .
Càng không phải để bảo ai sai, ai cần xin lỗi.
Tôi chỉ muốn nhắc tôi và bạn :
Đừng đợi đến khi cô ấy buông tay – mới ngồi tiếc:
“Giá như lúc đó mình nhẹ lời hơn một chút.”
“Giá như mình không coi thường những tổn thương nhỏ.”
“Giá như mình hiểu rằng – người phụ nữ mạnh mẽ nhất cũng có giới hạn.”
“Tôi đang hạnh phúc.
Không phải vì tôi có nhiều.
Mà vì tôi đã nhìn thấy rõ điều đáng quý
Một lời cảm ơn. Một cái nhìn khác.
Một ánh mắt thay đổi có thể cứu được cả một mối quan hệ.
VietBF@sưu tập