Đã 10 giờ tối, chị Lương Thị Tài, quê Sóc Trăng và đứa con gái mới bốn tuổi vẫn lặng lẽ cầm tập vé số đi bán ở những con đường quanh làng đại học Thủ Đức. Cả hai vợ chồng chị đều đi làm thuê, việc đón tết là một điều gì đó xa lạ...
Họ xa chồng con, có người nhiều năm chưa về ăn tết, tảo tần và nuôi hy vọng một ngày con cái họ cũng xa quê nhưng để học hành, làm việc chứ không phải để gánh trên vai những gánh hàng rong.
Từ 20 tết, Sài Gòn sẽ vắng những gánh hàng rong, họ sẽ về với gia đình ăn tết sau một năm vật lộn mưu sinh. Những niềm mơ ước và hy vọng về tương lai con cái đã mang họ đến và giữ chân họ ở đất Sài Gòn này. Và cũng có những đứa trẻ trưởng thành và thành đạt từ những đồng tiền chắt chiu của cha mẹ chúng trong hàng vạn gánh hàng rong đó.
Mong tết để được gặp con
Anh Nguyễn Bé Tư 30 tuổi, quê ở xã Đồng Thạnh, huyện Gò Công Tây, Tiền Giang, bán dừa tươi trước cổng Hội trường Thống Nhất cho biết hai đứa con anh đang trông chờ ngày 29 tết cha sẽ về, mang theo quần áo mới và bánh mứt cho chúng. Trước đây anh làm phụ hồ nhưng sau một lần bị té giàn giáo, anh không còn làm việc nặng được. Có người bạn cùng quê rủ anh gánh dừa đi bán. Giờ quen việc, cũng kiếm được 200.000 đồng/ngày. Trừ tiền thuê nhà, ăn uống, một tháng anh tiết kiệm được chừng 3 triệu đồng gửi về nuôi vợ con. “Gần tết, định ít hôm nữa ra chợ Tân Bình mua vài bộ đồ gửi về cho tụi nhỏ mừng” - anh Tư tâm sự.
Chị Bạch Cúc với gánh hàng rong
Chị Trần Thị Bạch Cúc (Sơn Tịnh, Quảng Ngãi) tâm sự rằng ở quê chị, những phụ nữ có tuổi, không có nghề bỏ làng vào Sài Gòn bán hàng rong như chị nhiều lắm. Mọi năm cứ đến ngày đưa ông Táo là chị ra Bến xe Miền Đông đi xe dù cỡ 350.000 đồng để về quê, năm nay không rõ giá vé có tăng lên hay không, chị thấy lo lo.
Mỗi ngày chị thức dậy từ 5 giờ sáng, ra chợ tranh thủ mua hàng đi bán rong. Chi tiêu tằn tiện, mỗi tháng chị gửi 2 triệu đồng về nhà để chồng nuôi hai đứa con. Mấy chị em cùng phòng trọ hùn nhau mua cái điện thoại rẻ tiền rồi cùng nhau nạp tiền, thỉnh thoảng gọi về thăm con cho đỡ nhớ. “Con gái tui năm nay 15 tuổi. Nhìn mấy đứa nhỏ ở Sài Gòn ăn mặc đẹp vào mua hàng, hỏi bộ đồ bao nhiêu tiền, mấy cháu trả lời khoảng hơn 1 triệu đồng, tui không dám hỏi nữa. Đi bán ngang mấy cái chợ, thấy người ta đổ quần áo bán giảm giá, tranh thủ vào lựa. Mỗi ngày mua một món cho đỡ xót, ngày này mua cho đứa này, hôm sau mua cho đứa khác. Giờ tui đã mua xong quần áo cho sắp nhỏ và hai cái áo cho chồng rồi” - chị Cúc tâm sự.
Tảo tần với niềm hy vọng
Cô Lương Thị Thanh 58 tuổi, quê Quảng Nam, bán báo trên đường Trần Hưng Đạo, quận 1 đã gần 10 năm trời kể từ khi cùng người con gái duy nhất vào Sài Gòn. Hai bàn tay trắng, cô cố gắng làm việc nuôi con ăn học, hết phổ thông rồi lên đại học. Sạp báo của cô chỉ là một vài tấm giấy cứng trải ra trên dải phân cách rồi đặt báo lên trên. “Con gái tui nửa ngày đi học, nửa ngày phụ mẹ bán báo. Nhà nhèo nhưng cũng tạ ơn trời vì đứa con gái biết nghe lời, chăm chỉ học hành. Nhiều khi thấy con đến trường, bàn tay còn lấm lem mà tội nghiệp”. 10 năm nay, cô chỉ về quê được bốn lần. “Về quê ngày tết thì ai mà chẳng muốn nhưng riêng tiền xe đã hơn cả triệu rồi. Dành dụm cả năm, về xong vào lại trắng tay. Chỉ mong sao hai mẹ con không bệnh tật, có sức khỏe mà đi làm tự nuôi mình là được rồi”.
Cô Lương Thị Thanh không thể về quê với số tiền ít ỏi kiếm được từ việc bán báo mỗi ngày
Chị Tôn Nữ Huỳnh Cẩm từ Huế vào Sài Gòn được hai năm. Gánh hàng của chị hôm là mì, bún gạo xào, hôm thì bánh bèo, bánh đúc. Chị kể: “Năm rồi tui không có tiền về quê, giá vé cao quá. Tết năm nay tui phải về vì nhớ con quá, chỉ nghe chúng nó nói chuyện qua điện thoại, giọng nói cũng khang khác, chắc do con mình trổ mã. Nghe chồng nói con lớn và cao lắm, tui chỉ mong đến tết để về chơi với con, động viên con cái cố gắng học hành, dù mình có cực nhọc thế nào cũng được”.
Những người không biết tết
Anh Lê Minh Tài 40 tuổi, quê ở Tây Ninh nhưng anh em bỏ vào Sài Gòn sống từ bé. Thời đó, anh hay đi bốc vác mướn ở chợ Cầu Muối, sau này chợ dời đi, thế là anh thất nghiệp rồi đi học nghề vá xe, dán keo xe, dán cửa nhà. Chỗ ngồi của anh là lề đường ngay ngã ba Sương Nguyệt Anh-Cách Mạng Tháng Tám. Không vợ con, anh Minh sống với anh chị và các cháu. 15 năm rồi anh không biết tết. với anh, tết là dịp kiếm thêm tiền vì người ta muốn dán cánh cửa mới, chiếc xe mới. Đó là dịp để anh kiếm tiền phòng những lúc đau ốm hay những ngày ế khách.
Đã 10 giờ tối, chị Lương Thị Tài, quê Sóc Trăng và đứa con gái mới bốn tuổi vẫn lặng lẽ cầm tập vé số đi bán ở những con đường quanh làng đại học Thủ Đức. Cả hai vợ chồng chị đều đi làm thuê, việc đón tết là một điều gì đó xa lạ bởi tám năm nay, chị chưa mua nổi một bộ quần áo mới, trong đầu chị giờ chỉ có nỗi lo lớn nhất là chỗ ở. “Nghe nói mấy tháng nữa người ta giải tỏa, lúc đó túp lều ở khu hầm đá (Dĩ An, Bình Dương) mà chị cất tạm không còn, chẳng biết ở đâu” - chị tâm sự. Nói rồi, như chợt nhớ điều gì, chị gọi tên đứa con đang nghịch ngợm đống cát gần đó. Hai người khuất dần trong bóng tối. Trên tay chị vẫn cầm mấy chục tờ vé số chưa bán hết.
(Theo Pháp luật TP.HCM)