Mỗi lần bay ra miền Bắc, đối đầu với các phi công chiến đấu Việt Nam  luôn là nỗi ám ảnh với phi công Mỹ. Một trong số đó, được giới phi công  Mỹ truyền tai nhau là phi công huyền thoại “đại tá Toon” – một phi công  đạt đẳng cấp Ace (diệt từ 5 máy bay trở lên).
Huyền thoại ra đời
Trong thời gian diễn ra những cuộc đối đầu giữa Không quân Nhân dân Việt  Nam và các phi công của Hải quân Hoa Kỳ, các phi công Mỹ thường xuyên  ghi nhận hình ảnh chiếc máy bay MiG-17 mang số hiệu 3020, cũng như chiếc  MiG-21 mang số hiệu 4326, với ký hiệu 13 ngôi sao đỏ trên mũi, biểu  hiện cho việc đã bắn hạ 13 máy bay của đối phương.
Các phi công Mỹ cho rằng những chiếc máy bay đó do một phi công của  Không quân Nhân dân Việt Nam điều khiển. Trong những lần bắt được tín  hiệu liên lạc trao đổi giữa mặt đất hoặc giữa các phi công với nhau, họ  thường xuyên nghe thấy từ "Toon" hoặc "Tomb" thường xuyên được lặp đi  lặp lại. Họ cho rằng đấy là tên của người phi công huyền thoại. Từ đó  huyền thoại về người phi công siêu cấp có biệt danh là "Toon" ra đời.
 Chiếc Mig mang ký hiệu 3426, nỗi khiếp đảm của phi công Mỹ
 Sự ám ảnh của các phi công Mỹ đối với "Toon" suốt từ năm 1967 đến 1972.  Trong những cuộc trao đổi với nhau, họ liên tục thêm thắt vào cái tên  huyền thoại này. "Toon" được "phong" cấp bậc "đại tá", thậm chí gán cho  cái họ "Nguyen" rất đặc thù Việt Nam. Một số tài liệu còn ghi rõ tên  Việt của ông là "Nguyễn Tuân". Những lời đồn đại này đã ảnh hưởng không  ít đến tâm lý của các phi công Mỹ, dẫn đến việc vội vã ném bom khi chưa  đến mục tiêu, hoặc lảng tránh không chiến khi thấy MiG xuất hiện.
Mãi đến ngày 10/5/1972, chiếc MiG-17 mang số hiệu 3020 đã bị chiếc F-4  Phantom II của Hải quân Hoa Kỳ do Đại úy Randy "Duke" Cunningham (phi  công) và Trung úy William "Irish" Driscoll (hoa tiêu) bắn hạ. Từ đó,  huyền thoại về "Đại tá Toon" trong các phi công Hải quân Mỹ mới kết  thúc.
Một số người cho rằng đây là phi công Đinh Tôn hoặc Phạm Tuân, là những  phi công có tên gọi gần âm với "Toon". Tuy nhiên, đây lại là những phi  công được huấn luyện chuyên cho tập kích B-52 chứ không thiên về không  chiến, do đó số máy bay bắn hạ được của họ cũng chưa đủ để xếp vào nhóm  "Át".
Thông thường, các phi công Mỹ chỉ điều khiển riêng một máy bay, trừ  trường hợp máy bay bị bắn hạ hoặc bị hỏng thì họ mới chuyển sang điều  khiển máy bay khác. Ngược lại, do số lượng máy bay rất ít, các phi công  Việt Nam thường thay phiên nhau sử dụng chung máy bay để chiến đấu. Hầu  hết các máy bay có số lần bắn hạ đối phương cao đều là chiến công của  nhiều phi công khác nhau điều khiển nó. Điều này dẫn đến sự ngộ nhận của  phi công Hải quân Mỹ để hình thành nên "Đại tá Toon".
Chiếc Mig 21 ký hiệu 3426 ngày nay
 Số lượng phi công đạt danh hiệu Ace Việt Nam cao hơn Mỹ
Theo một số nhà nghiên cứu, cái tên "Toon" hoặc "Tomb" không hẳn là một  cái tên Việt Nam. Họ cho rằng đấy có thể chỉ là một tín hiệu nhiễu vô  tuyến thường xuyên xuất hiện, do được lặp đi lặp lại nhiều lần nên các  phi công Mỹ bị nhầm lẫn đấy là tên của người phi công. Trên thực tế,  trong trao đổi liên lạc giữa mặt đất và các phi công Việt Nam không bao  giờ sử dụng tên thật mà chỉ sử dụng các bí danh để chỉ phi đội hoặc các  vị trí máy bay.
Mãi sau chiến tranh, một số thông tin được phía Việt Nam công bố. Theo  đó, chiếc máy bay MiG-17F mang số hiệu 3020, là thuộc trung đoàn 923 Yên  Thế. Chiếc máy bay này có màu sơn xanh loang lổ, được các phi công Mỹ  thường gọi là Green Snake theo màu sơn của những chiếc máy bay cùng  loại. Chiếc máy bay này được nhiều phi công đã thay phiên nhau điều  khiển nó và họ đã bắn hạ ít nhất 8 máy bay đối phương bằng chính chiếc  máy bay này.
Hai trong số các phi công đó được xác định là Nguyễn Văn Bảy (có biệt  danh là Bảy A) và Lê Hải. Cả hai đều là phi công xếp hạng Ace: Nguyễn  Văn Bảy được xác nhận bắn hạ 7 máy bay đối phương, Lê Hải bắn hạ 6. Cả  hai người về sau đều được phong Anh hùng, đều còn sống đến sau chiến  tranh và đều được phong cấp Đại tá. Còn người phi công đã bị Randy  "Duke" Cunningham và William "Irish" Driscoll bắn hạ thì không có thông  tin nào được công bố.
Riêng về chiếc MiG-21PF mang số hiệu 4326, hiện được trưng bài tại bảo  tàng Phòng Không, sân bay Bạch Mai, Hà Nội, từng thuộc trung đoàn 921  Sao Đỏ. Chiếc máy bay này cũng được xác nhận là do nhiều phi công luân  phiên sử dụng và đã từng hạ được 13 máy bay đối phương. Về sau, trong đó  có 6 phi công từng điều khiển máy bay nay được phong Anh hùng, trong đó  có cả có phi công Nguyễn Văn Cốc được xác nhận là bắn hạ 9 chiếc đối  phương (Mỹ thừa nhận 7), cao nhất Không quân Việt Nam.
Tuy nhiên, kỷ lục của Không quân Nhân dân Việt Nam lại thuộc về chiếc  MiG-21 PF số hiệu 4324 thuộc đoàn 921, được sử dụng bởi 12 phi công khác  nhau, từng cất cánh chiến đấu 69 lần, tiếp chiến 22 lần, khai hỏa 25  quả tên lửa đối không, bắn hạ 14 máy bay Mỹ trong khoảng thời gian tháng  11/1967 đến tháng 5/1968.
Đây là chiếc máy bay "may mắn" vì không chỉ nó có số lượng máy bay do nó  bắn hạ cao nhất (14 chiếc) mà 3/4 phi công điều khiển đều từng bắn hạ  đối phương. Trong số 12 phi công đã từng điều khiển máy bay này, có 9  người đã bắn hạ máy bay đối phương, 8 phi công đạt đẳng cấp Ace, 7 người  được tuyên dương anh hùng, 5 người trở thành tướng lĩnh. Hiện nay máy  bay này đang được trưng bày tại Bảo tàng Lịch sử quân sự Việt Nam ở Hà  Nội.
Sau khi Việt Nam thực hiện chính sách mở cửa, một số cựu phi công Mỹ  sang thăm Việt Nam để tìm hiểu và đã xác nhận Đại tá Toon chỉ là một  nhân vật tưởng tượng của các phi công Mỹ và thường xuyên được họ đưa ra  làm đề tài chuyện phiếm. Như là một thiện ý của các phi công Mỹ, Đại tá  Toon là một sự tổng hợp của các phi công giỏi của Việt Nam, giống như  những "nghệ sỹ solo" ném bom đơn độc ban đêm trong Thế chiến thứ hai  được gọi là "máy giặt Charlie" vậy.
Nếu so sánh tương quan lực lượng giữa Không quân Nhân dân Việt Nam và  Không quân Mỹ là quá khập khiễng cả về trang bị, số lượng, kinh nghiệm  trận mạc. Tuy nhiên, điều đáng nói là lực lượng không quân non trẻ với  những phi công chỉ có vài trăm giờ bay ít ỏi lại giành được những chiến  công hiển hách trước Không quân Mỹ.Có đến 16 phi công Việt Nam được công  nhận danh hiệu Át (các phi công có số lần bắn rơi máy bay đối phương từ  con số 5 trở lên), trong đó có 13 phi công lái MiG-21 và 3 phi công lái  MiG-17. Trái lại, lượng phi công Mỹ đạt danh hiệu Át chỉ có 5 người. 
Vậy thì tại sao các phi công Việt Nam lại ghi được nhiều bàn thắng hơn  các phi công Mỹ? Có lẽ lý do đầu tiên là số lượng. Trong năm 1965, Không  quân Việt Nam chỉ có 36 chiếc MiG-17 với một số lượng tương đương phi  công, thì đến 1968 họ đã có tới 180 chiếc MiG và 72 phi công. Sáu “tiểu  đội” phi công dũng cảm này phải đối mặt với 200 chiếc F-4 của các phi  đoàn 8, 35 và 366;  khoảng 140 chiếc Thần sấm F-105 của các phi đoàn 355  và 388 của Không lực Hoa Kỳ và khoảng 100 chiếc của Hải quân Hoa Kỳ  (F-8, A-4 và F-4) từ tàu sân bay trực chiến trong Vịnh Bắc Bộ, kiêm cả  các nhiệm vụ hỗ trợ hoạt động không kích (EB-6B – gây nhiễu; HH-53 – cứu  phi công nhảy dù; “Skyraider” yểm hộ hai loại trên).
 Máy bay F-4 Con ma của Không quân Mỹ
 Như vậy, phi công Việt Nam rõ ràng là “bận rộn” hơn đối thủ, và đồng  thời họ dễ dàng tìm được mục tiêu để diệt hơn, và quan trọng là họ chiến  đấu với tinh thần “chiến đấu đến khi hy sinh”. Họ không cần phải về  nhà, vì đây đã là nhà của họ rồi – Tổ quốc. Phi công Mỹ cứ sau 100  chuyến xuất kích lại được về thăm nhà, ngoài ra còn được về để huấn  luyện, để nhận lệnh hoặc trăm thứ việc linh tinh khác. Khi quay lại,  không phải ai cũng sẵn sàng chiến đấu.
Từ khi Mỹ bắt đầu chương trình phát triển tên lửa không đối không tầm  trung AIM-7 Sparrow và tên lửa không đối không tầm ngắn đầu tự dẫn hồng  ngoại AIM-9 Sidewinder vào đầu những năm 1960, các nhà thiết kế Mỹ đã  vội vàng cho rằng, các cuộc không chiến tầm gần (dogfight) sẽ lùi vào dĩ  vãng.Ở đó, tên lửa tầm xa chính là vũ khí sẽ kết liễu đối phương mà  không cần đến các cuộc không chiến ở cự ly gần. Các máy bay chiến đấu  được thiết kế giai đoạn đầu những năm 1960 như F-4 Phantom, F-105  Thunderchief không hề được trang bị pháo.Tuy nhiên, đây chính là sai lầm  chết người mà Mỹ phải trả giá đắt tại chiến trường Việt Nam. 
Những  chiếc máy bay cường kích F-105, dù có tốc độ siêu âm nhưng vẫn trở  thành miếng mồi ngon cho các tiêm kích nhanh nhẹn của Không quân Việt  Nam như MiG-17 và MiG-21.
Phong Nhĩ (Tổng hợp)
Nguoiduatin