Thời gian qua, nhiều vùng quê hiền hòa, yên ả ở miền Trung bỗng xáo trộn  vì xuất hiện những cô gái hành nghề mại dâm từ khắp nơi tìm đến.
Khu  dịch vụ ăn uống, tắm biển ở xã Vinh Hiền, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa  Thiên - Huế nằm khuất sau một ngọn núi cao sát cửa biển Tư Hiền. Vùng  biển này còn hoang sơ nhưng rất đẹp nên thu hút nhiều du khách. Từ ngày  mại dâm xuất hiện tại các quán nhậu bãi biển, cuộc sống của người dân  địa phương có phần đảo lộn.
 
Dễ “làm ăn”
 
Vào mùa này, quán xá phục vụ du khách ăn uống ở bãi biển Tư Hiền chỉ lèo  tèo vài người vào ra. Ghé vào quán đầu tiên, chúng tôi được bà chủ tên  Hà cùng 4-5 cô phục vụ ăn mặc hở hang đón tiếp niềm nở.
 
Dù mang tiếng kinh doanh nhưng quán bà Hà tồi tàn như đã bỏ hoang từ  lâu. Căn nhà rộng vài chục mét vuông được xây tạm, chưa trét vữa, bên  trong chẳng có bàn ghế gì để khách ngồi. Ngoài cổng, hộp đèn quảng cáo  đã rách nát, chỉ còn trơ lại bộ khung sắt. Cạnh đó, dãy chòi tranh có  nhiều trâu, bò đứng, nằm tránh nắng.
 

Căn chòi là nơi ăn uống, “tâm sự” và là “bãi đáp” của khách cùng gái mại  dâm tại  bãi biển xã Vinh Hiền, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên - Huế. 
  
Bà Hà đon đả: “Các anh vào ăn uống hay có “nhu cầu” chi không?”. Chúng  tôi đưa đẩy: “Nếu có “nhu cầu” thì giá cả ra sao?”. “Ngồi chơi tâm sự là  100.000 đồng mỗi em, còn vào chòi thì gấp đôi” - bà Hà đáp.
 
Quan sát kỹ hơn, chúng tôi phát hiện căn chòi tạm bợ sát quán có 2 vị  khách nam và 2 cô phục vụ mặc váy cũn cỡn đang ngồi ăn uống. Căn chòi  này rất nhỏ, chỉ đủ kê bàn ghế cho 4 người ngồi và một chiếc giường được  ngăn cách bằng tấm màn. Ăn uống khoảng 1 giờ, một vị khách kéo màn đưa  cô phục vụ vào bên trong. Theo bà Hà, nếu không thích, khách có thể dẫn  các cô đến những nhà trọ trong khu vực.
 
Bà Hà đưa chúng tôi đến một căn chòi khác. Thấy chúng tôi tò mò nhìn  chiếc giường, bà Hà cười cười: “Để nhân viên nghỉ ngơi tạm ấy mà”. Dọc  bờ tường sát chiếc giường, nhiều vỏ bao cao su, khăn lạnh… vứt bừa bãi.
 
Nghĩa, cô gái ngồi với tôi, nói giọng Quảng Bình đặc sệt: “Mùa hè khách  đến nhiều, bọn em không đủ sức mà tiếp. Còn mùa này thì khách lai rai,  có hôm ế lắm”. Nghĩa cho biết cô mới 19 tuổi, đã vào làm tại quán bà Hà  được vài tháng.  “Gần đây có nhiều quán giống thế này. Khách tìm đến đây  chủ yếu là những người ở xa tới công tác hoặc qua đường. Mỗi lần đi  khách, bọn em phải trả cho chủ quán 50.000 đồng” - Nghĩa tiết lộ.
 
Trước khi đến quán bà Hà, Nghĩa từng “làm nghề” tại Lệ Thủy - Quảng  Bình, sau đó trôi dạt vào TP Huế, rồi xuống thị xã Hương Thủy, tỉnh Thừa  Thiên - Huế. “Hương Thủy có khu công nghiệp nên khách nhiều nhưng gái  cũng nhiều, khó “làm ăn” hơn ở đây” - Nghĩa so sánh.
 
Tại quán kế bên, một cô gái phục vụ tên Loan, 22 tuổi, cho biết mới đến  đây tiếp khách được 3 ngày. Loan cũng quê gốc ở Quảng Bình nhưng đã sinh  sống tại Huế khá lâu. “Hoàn cảnh mỗi người khác nhau nên có rất nhiều  nguyên nhân dẫn chúng em vào nghề này” - Loan tâm sự.
 
“Gái gọi” miền quê
 
Chiều cuối tuần, chúng tôi kéo nhau về nhà một người bạn ở xã Nghĩa  Dũng, huyện Tư Nghĩa - Quảng Ngãi thăm chơi. Căn nhà chúng tôi đến cách  TP Quảng Ngãi khoảng 5 km, nằm lọt thỏm trong vùng quê ruộng lúa mênh  mông. Sau khi bày biện, bạn tôi mời thêm vài anh nông dân sát nhà qua  làm vài ly bia cho vui.
 
Cuộc nhậu bắt đầu chưa được bao lâu, chê không có người tiếp bia, Trần,  anh nông dân ở kế bên nhà bạn tôi, đề nghị gọi vài em đến phục vụ. Không  chờ chúng tôi đồng thuận, Trần lấy điện thoại di động bấm máy gọi ngay:  “Alô, anh Trần ở Nghĩa Dũng đây. Tụi anh đang nhậu gần nhà, em rủ thêm  vài bạn tới chơi nhé”.
 
Theo lời Trần, anh yêu cầu 4 cô nhưng chỉ có 2 người đến vì 2 cô kia bận  đi khách. “Đây là “mối” quen ở các quán trên thị trấn, phục vụ rất tận  tình. Giá mỗi lần đi khách cũng phù hợp với những nông dân như tụi mình”  - Trần giải thích. Khi Trần vừa nói xong cũng là lúc 2 cô gái ăn mặc hở  hang chạy xe máy đến, hồn nhiên sà vào bàn nhậu.
 
Khi cuộc nhậu đến giữa chừng, 2 cô liên tục ỡm ờ gợi ý tìm “bãi đáp”  nhưng Trần từ chối khéo: “Hôm nay, tụi anh có bạn, ngồi chơi cho vui  được rồi. Đừng lo, tụi anh sẽ tính toán sòng phẳng cho”…
 
Bạn tôi cho biết không chỉ ở Nghĩa Dũng mà nhiều vùng quê khác tại Quảng  Ngãi, những cô “gái gọi” như thế này rất nhiều. “Họ đến từ nhiều nơi,  làm phục vụ quán, tiếp thị bia rượu, có cả các cô ở tận Hậu Giang, Cần  Thơ… Khách quen hoặc có số điện thoại chỉ cần gọi, họ sẽ tới tiếp bia,  sau đó sẵn sàng đi khách. Bây giờ, rất nhiều thanh niên ở đây truyền  nhau số điện thoại của những cô gái này. Khi có nhu cầu, họ sẽ gọi các  cô tới, nhiều khi “vui vẻ” cả đêm” - Trần cho biết.
 
Công an “chưa ghi nhận” 
  
Theo người dân xã Vinh Hiền, chỉ ở thôn Hiến An 1, nơi có bãi biển, đã  có trên 30 gái mại dâm hoạt động. “Họ đến từ nhiều tỉnh, thành trên cả  nước. Chỉ cần bỏ ra 100.000 đồng là được các cô phục vụ “tới Z” ngay.  Tuy nhiên, cách đây không lâu, một cô bị nhiễm HIV từ Đà Nẵng ra khu vực  này hoạt động mại dâm. Sau 3 ngày tiếp khách, chủ quán biết cô có HIV  nên đuổi đi ngay. Sau vụ đó, nhiều người cũng có phần lo sợ, không dám  lui tới quán xá tìm em út nữa” - một người dân địa phương cho biết. 
  
Trong khi đó, theo ông Lê Văn Dũ, Trưởng Công an xã Vinh Hiền, tất cả  những  người ngoại tỉnh đến địa phương làm ăn đều đăng ký tạm trú, có  hợp đồng làm việc với chủ quán và công an xã cũng đã xác minh lý lịch  từng trường hợp.  “Chúng tôi thường xuyên tổ chức kiểm tra hoạt động tại  các quán xá và nhà trọ. Lực lượng công an huyện cũng nhiều lần phối hợp  với địa phương điều tra có gái mại dâm hoạt động hay không. Tuy nhiên  đến giờ, chúng tôi chưa ghi nhận có hoạt động mại dâm tại khu vực biển  này” - ông Dũ khẳng định. | 
 
Theo 
Quang Nhật - Tử Trực
 Người lao động