Trước mỗi sự kiện khác thường nào đó,  tôi thường mất cảm giác khá lâu để tìm lại nó. Suốt hơn 5 tháng nay, kể  từ khi Bùi Hằng bị bắt đưa đi biệt tích, rồi những lần lẽo đẽo theo  thằng con lên thăm nuôi Bùi Hằng mà chả lần nào được gặp mặt, cảm giác  xót thương lúc nào cũng ám ảnh. Nhiều người nhắc đến còn khóc chứ tôi  chả khóc được. Bây giờ người ra rồi, chưa sờ vào người nhưng đã nghe  thấy tiếng, nhìn thấy ảnh mà sao tôi mãi không nói được điều gì. Trong  khi mọi người khóc cười xôn xao, tôi ngồi ngẫm sự đời!
  
  Nhìn bức ảnh những người đi thăm chụp được hồi đầu xuân, trông Bùi Hằng  có gầy đi nhiều khiến bạn bè từng xót xa bao nhiêu. Rồi gần đây, trong  đợt truyền thông lề phải “đánh tổng lực”  Bùi Hằng thì có thoáng nhìn  thấy người trên tivi . Cũng không đến nỗi nào (thoáng nhìn là vì cả năm  nay tôi chả xem ti vi, thấy có người bảo Bùi Hằng đang trên tivi thì  nháo nhào bật lên – nhìn được vài giây thì hết). Đến đận vừa rồi, khi  trại Thanh Hà họ không cho Bùi Hằng ký đơn kiện, Bùi Hằng có nói với con  trai là sẽ tự sát, nếu quyền con người của cô ấy không được tôn trọng.  Nghe tôi kể điều này, nhiều người đã lo lắng chia sẻ, làm sao khuyên cô  ấy đừng làm vậy mà thiệt thân, phải sống để mà tranh đấu chứ. 
  
  Mới đấy với đây chưa đầy 1 tháng, mà lúc ra sao người trông tiều tụy,  khác xa với hình ảnh tôi nhìn thấy ở thời điểm trên làm vậy. 
  
  Ngay trong đêm 27/4, khi biết tin họ sẽ thả Bùi Hằng, chúng tôi đã tụ  tập với nhau bên bờ Hồ Tây, ngồi chờ giây phút liên lạc được với Bùi  Hằng. Hơn 9 giờ tối, có tin Bùi Hằng vẫn ở trong trại, từ chối hưởng  lượng “khoan hồng” như báo ANTĐ đã đưa. Nếu đúng vậy thì mọi người đều  bảo, Bùi Hằng xử sự như thế là được, có chí khí. Chỉ chưa biết sau đó họ  sẽ đối phó thế nào, khi lệnh thả đã ký mà người được thả lại từ chối  được “khoan hồng” như thế nào thôi. 
  
  Hồi hộp cả đêm, rồi sang ngày hôm sau, từ Nam ra Bắc điện thoại như con  thoi. Gần trưa thằng Bùi Nhân gọi cho tôi, giọng rất quyết đoán: nếu hết  ngày nay không có tin tức gì, bác đặt vé ngày 2/5 cho con ra thăm mẹ. 
  
  Tôi đồng ý cái rụp, và có ý định lần này sẽ thông báo rộng rãi cho những  ai muốn lên thăm Bùi Hằng. Rồi kiểu gì chúng tôi cũng phải phụ giúp cô  ấy, đấu tranh đòi bằng được cái quyền khởi kiện (chứ không phải khiếu  nại) của cô ấy. 
  
  Mọi người đoán già đoán non, rằng có khi họ cứ lẳng lặng đưa lên xe chở  quách ra sân bay đưa về nhà, giống như kiểu thả cụ Hoàng Minh Chính ấy.  Nếu không thế thì lệnh ký rồi phải hủy à? Mà hủy vì lý do đối tượng từ  chối khoan hồng thì nhục quá. 
  
  Thời điểm loan tin Bùi Hằng đã về đến Vũng Tàu, đang khám bệnh như thế  nào thì nhiều người biết. Nhưng những bức hình đầu tiên của Bùi Hằng,  được đưa lên mạng mới thực sự khiến nhiều người bị sốc. Người ta nhớ lại  hình ảnh người phụ nữ cao lớn, duyên dáng trong tà áo dài, khuôn măt  tươi tắn rạng ngời cách đây hơn 5 tháng, để rồi ngỡ ngàng với hình ảnh  người đàn bà tiều tụy, tóc hoa râm và cánh tay còn dấu tích của những  vết thương chưa lành...Đây là kết quả giáo dục và cải tạo công dân sau 5  tháng đây ư? 
  
  Tôi đoán nếu đó không phải là Bùi Hằng, biểu tình viên chống Trung Quốc  xâm lược, người đã được các tổ chức quốc tế lên tiếng đòi trả tự do thì  chắc hẳn đã chết nghẻo trong trại như những con người khốn khổ khác  rồi. 
  
  Hóa ra không chỉ một lần, công an vào trại thuyết phục Bùi Hằng làm đơn  xin hưởng khoan hồng. Sao họ lại ấu trĩ đến thế nhỉ? Một người dám cắt  tay tự sát để phản đối bất công, mà lại có thể hèn nhát đến thế sao?  Nghe Bùi Hằng kể sơ bộ là họ chỉ đọc quyết định chứ không cho cô ấy xem.  Rồi nói căn cứ vào đơn xin của gia đình... 
  
  Lạ nhỉ! Theo như báo đài đưa tin thì cách đây không lâu, chính gia đình  Bùi Hằng còn làm đơn đề nghị đưa Bùi Hằng đi cải tạo kia mà, sao giờ lại  làm đơn xin cho Bùi Hằng? Không biết nên tin vào ai bây giờ? Trớ trêu  thay là chính những người nhà mà họ bảo có đơn xin cho Bùi Hằng ấy, lại  nhắn tin chửi bới cụ Lê Hiền Đức, rằng “vì mày can thiệp mà con Hằng mới  được ra”??? 
  
  Vì Bùi Hằng nhất quyết kiện cái quyết định bắt cô ấy trái phép, nên khi  công an không cho cô ấy kiện (tìm mọi cách để cô lập cô ấy ở trong tù),  thì cô ấy chỉ có nước tự sát để tố cáo việc vi phạm pháp luật của những  kẻ nhân danh chính quyền. 
  
  Không ai cổ súy cho việc tự sát, nhưng không phải ai cũng có can đảm làm  được điều đó - dùng mạng sống của mình để chứng minh cho chân lý và sự  thật! 
  
  Có lẽ điều này làm nhà cầm quyền Hà Nội lo sợ. Cái chết của Bùi Hằng nếu  xảy ra ở trong trại sẽ là một quả bom, mà hậu quả của nó là không lường  trước được. Bởi thế mới có chuyện lạ đời là sống chết cũng phải tống  khứ Bùi Hằng ra khỏi trại, chứ chẳng phải khoan hồng khoan xanh gì hết. 
  
  Bùi Hằng nói khi cô ấy bước vào phòng thì hai viên cảnh sát chực sẵn ở  đó, xông vào giật cánh khuỷu cô ấy ra sau rồi lôi cô ấy ra sân. Khi cô  ấy kêu la cưỡng lại thì có thêm hai cảnh sát chạy tới phụ giúp, khênh cô  ấy lên xe ô tô. Ở đó có một cái chăn trải trên sàn xe, và họ vật cô ấy  ra sàn xe để còng chân tay cô ấy lại. Lúc đầu họ còng tay phía trước,  nhưng Bùi Hằng tự cắn tay mình đến chảy máu nên họ còng tay cô ấy ra  phía sau. Vậy là cô ấy cứ nằm còng queo trên xe, chân tay bị còng như  một con vật như thế cho đến tận  Hà Tĩnh hay Quảng Bình gì đó. Khi cô ấy  đòi đi vệ sinh, viên cảnh sát tên Hiệu và viên cảnh sát thày thuốc của  trại lên tiếng xin mở còng cho cô ấy, thì từ đó cô ấy mới không bị còng  nữa. 
  
  Bùi Hằng kể rằng viên thày thuốc của trại đã nói rất chân tình với cô  ấy, công khai trước nhiều người và có mặt cả cấp trên của anh ta, là hãy  để anh ta đưa cô ấy về đến nhà một cách an toàn, rồi thì anh ta sẽ cởi  bỏ bộ quân phục này !!! 
  
  Điều này làm tôi vô cùng xúc động và vui mừng. Tôi đoán trong thâm tâm  con người này, khi chứng kiến và tìm hiểu về câu chuyện của Bùi Hằng,  lương tâm anh ta đã bị dằn vặt đến mức phải thốt lên những lời đó. Hy  vọng trên đời còn nhiều người như thế. 
  
  Ngay vừa mới đây, Bùi Hằng cho biết rất nhiều người (trong đó có cả  những người chưa hề quen biết) đã đến nhà chúc mừng cô ấy trở về. Một  anh xe ôm đem biếu cô ấy 5 quả dừa, nói để cô bồi bổ sức khỏe. Một vị  đại tá quân đội gọi điện đến bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Bùi Hằng. 
  
  Tôi cứ ngẫm nghĩ, cho đến giờ phút này, nhà cầm quyền được gì và mất gì  trong việc bắt Bùi Hằng? Họ tự thấy là được gì tôi không biết, nhưng cái  mất thì tôi thấy nhiều. 
  
  Bắt một công dân “gây rối trật tự công cộng” mà phải để đến các nhân sĩ  trí thức trong nước nhiều lần lên tiếng, tổ chức nhân quyền thế giới lên  tiếng. Dư luận trong và ngoài nước ồn ã. Mỗi lần bạn bè đi thăm nuôi  về, lại kể tông tốc cho khắp thiên hạ biết những gì trước đây chưa ai  nhìn thấy, nghe thấy vốn chẳng hề đẹp mặt cho nhà cầm quyền tý nào. 
  
  Tôi nghĩ cái tay nào tham mưu cho việc bắt Bùi Hằng này nên cho nghỉ  việc. Bắt thì bắt bằng được, mà nào có bắt đàng hoàng công khai cho cam,  đến mức tưởng đâu Bùi Hằng bị mất tích! 
  
  Hả hê chưa đã thì bắt đầu lo ngay ngáy. Trong nước thì lo đối phó với  truyền thông rầm rĩ  từ thông tấn xã vỉa hè (vốn không bị cấp nào kiểm  duyệt nên lan nhanh). Cắt cử người theo dõi, quay phim chụp ảnh tía lia  những kẻ ngang nhiên “phơi mặt” lồ lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật (láo  quá vì không biết sợ). Mua lưới chăng kín mít cái vườn cây đẹp đẽ chỉ  để không cho bọn “phản động” ấy nhòm thấy nhau lại gây “xúc động”, nước  mắt nước mũi dầm dề rồi gọi nhau ời ời (khó chịu lắm). Ngoài nước thì  hết tổ chức này đến sứ quán kia lên tiếng... 
  
  Ai mà ngờ được cái vụ này nó lại ầm ĩ thế. Rồi sau 5 tháng giam giữ,  chưa giáo dục cải tạo được cái gì thì đối tượng đã sụt mất 15 ký. Nhỡ nó  chết thì... khối kẻ chết theo! 
  
  Thôi thì không nhận khoan hồng cũng mặc! Không chịu ra cũng mặc! Cứ trói  gô lại rồi tống lên xe, chở “hàng” bằng đường bộ để hoàn trả về nơi cư  trú. Trong khi đó lại còn phải làm thêm động tác nghi binh, mua vé máy  bay nhưng không đi??? 
  
  Tính ra phí tổn cho việc từ bắt cho đến lúc thả là quá tốn kém tiền ngân  sách. Đúng là tiền mất tật mang. Mà rồi nào chắc đã yên? Bùi Hằng đã  khẳng khái tuyên bố trong lời “Tri ân” trên mạng, là sẽ không bao giờ  chịu khuất phục, sẽ tiếp tục con đường tranh đấu cho công lý.
  
  Thành quả của việc giáo dục và cải tạo – biến đổi được hình dạng một con  người trong hơn 5 tháng như thế này đây. Quả là những bức ảnh thay muôn  vàn lời nói. Ai sẽ là người vui sướng hả hê, và ai là người đau lòng  đến rơi lệ? Người thân ư? Hay người dưng? 
  
 
  
   
  Phương Bích