Họ gặp lại nhau trong một buổi tiệc cưới – của một người bạn chung. Anh đứng ở phía cuối khán pḥng, c̣n cô ngồi gần sân khấu. Ánh mắt họ vô t́nh chạm nhau. Và rồi, cả hai cùng cười – cái cười mơ hồ như gió lướt qua một ngày cũ.
Nhiều năm trước, họ từng yêu nhau. Một mối t́nh sinh viên đầy những chiều lặng lẽ ngồi bên nhau trong thư viện, những ḍng tin nhắn chúc thi tốt, những lần cùng đi ăn quán nhỏ đầu hẻm. Không ồn ào. Không ràng buộc. Nhưng đủ để khiến trái tim thổn thức.
Họ không chia tay v́ căi vă. Chỉ là khi bước ra khỏi giảng đường, mỗi người một lựa chọn, một hướng đi. Những tin nhắn thưa dần, lời hỏi thăm ngắn dần, và ḷng cũng nguội dần… như cốc trà nguội giữa đêm thi thức trắng.
Hôm nay, cô kể rằng ḿnh làm kế toán, có hai đứa con. Anh nói ḿnh dạy học, vẫn độc thân, vẫn thích lặng lẽ nghe nhạc xưa.
Trước khi chia tay, cô nói:
– Em từng nghĩ nếu chúng ḿnh đủ dũng cảm giữ nhau lại… có khi mọi chuyện khác.
Anh mỉm cười:
– Nhưng có khi, chính v́ không giữ lại… nên mọi thứ mới đẹp được như vậy.
Cô gật đầu. Không tiếc, không day dứt. Chỉ là một kỷ niệm được lau bụi, đặt lại vào tim.
🕊️ Không phải mối t́nh nào đi đến cùng cũng là đẹp. Có những người chỉ ở bên ta một đoạn đường – nhưng để lại cả một đời dịu dàng trong kư ức.
VietBF@ sưu tập