
Ngày người con gái út lên thành phố làm việc, mẹ đă đưa cho cô một túi hành lư gồm vài bộ đồ cũ, đôi dép nhựa và một chiếc áo len đă sờn.
– Áo này mẹ đan hồi con học lớp 12, tuy cũ nhưng vẫn ấm lắm – mẹ nói.
Con gái chỉ cười trừ, nhét vào vali mà chẳng buồn nh́n.
Cuộc sống thành phố cuốn cô theo guồng quay: công việc, bạn bè, những buổi tiệc tùng, mua sắm, và cả những mối t́nh vội vă. Mẹ gọi điện thăm: “Con có lạnh không? Ở đó có ai giặt đồ giúp con không?” Cô gắt: “Con lớn rồi, mẹ đừng gọi suốt vậy!”
Một ngày mùa đông, cô về quê. Mẹ không c̣n đứng đón ngoài ngơ như mọi lần. Trong nhà vắng lặng, chỉ có chiếc áo len được giặt sạch, gấp gọn đặt trên bàn. Người hàng xóm kể, mẹ cô bệnh đă lâu, nhưng giấu con, chỉ mong gặp con một lần nữa.
Cô bật khóc, ôm chiếc áo len vào ḷng, lần đầu tiên nhận ra nó vẫn thơm mùi mẹ.
🕊️ Có những điều ta chỉ thấy rơ khi đă quá muộn. Bất hiếu, đôi khi không phải là hành động ác – mà là sự quên lăng.
VietBF@ sưu tập