
Tôi quen một người đàn ông làm kinh doanh nhỏ, thu nhập 15 triệu một tháng. Không giàu có, nhưng anh nghĩ đủ để vợ con không thiếu.
Từ ngày lấy vợ, anh sống theo đúng kiểu “anh lo làm, em lo chi tiêu”. Tháng nào cũng thế, trừ vài trăm ngh́n đổ xăng và mời bạn ly cà phê, c̣n lại anh đưa hết cho vợ.
Đưa mà không hỏi.
Tin mà không kiểm tra.
Yêu mà không cần biết đối phương đang xoay xở thế nào.
Anh nghĩ, như thế là tin tưởng. Là tử tế. Là thoải mái chi tiêu và sẽ có 1 khoản tiết kiệm.
Cho đến một ngày, bạn cũ rủ góp vốn làm ăn. Cơ hội hiếm, số vốn không lớn, tầm 200–300 triệu. Anh hào hứng về bàn với vợ, kể như người sắp đổi đời.
Và vợ, rất nhẹ nhàng, bảo: “Kinh doanh th́ tốt. Nhưng lấy đâu ra tiền mà góp?”
Một câu. Gọn. Nhưng như nhát kéo cắt phăng sợi dây ảo tưởng.
Anh chết lặng. Nhiều năm trời, tiền anh đưa hết. Bây giờ cần, không có?
Vợ bắt đầu kể: chi tiêu hàng tháng, học hành cho con, giúp đỡ hai bên nội ngoại, rồi bao nhiêu thứ không tên. Và rồi hỏi ngược lại “Hay anh… giấu em tiền?”
Từ người tin tưởng, anh thành kẻ bị nghi ngờ. Từ người nghĩ ḿnh đang xây tổ ấm, anh phát hiện ra ḿnh chưa từng hiểu nổi cấu trúc căn nhà.
Và chị vợ, dù có giỏi tằn tiện đến mấy cũng có phần sai. Không phải v́ tiêu nhiều, mà v́ im lặng. Một ḿnh lo liệu, rồi mặc định rằng chồng phải hiểu.
Nhưng đàn ông mà, không nghe, không thấy, th́ làm sao hiểu?
Hôn nhân đáng sợ nhất không phải là thiếu tiền. Mà là khi mỗi người cầm một phần bản đồ, nhưng không ai biết cả nhà đang đi đâu.
Đàn ông đưa tiền, nghĩ là xong việc. Phụ nữ tiêu tiền, nghĩ là gánh hết rồi c̣n phải giải tŕnh ǵ nữa? Cứ thế, một người dốc ḷng, một người dốc ví, mà cả hai cùng trượt dần khỏi điểm chung.
Nên cuối cùng, thứ mất đi không phải là vài trăm triệu góp vốn, mà là sự thấu hiểu, là cảm giác “chúng ta là một đội” là niềm tin rằng: khi ḿnh cần, người kia sẽ luôn đồng hành.
Hôn nhân không chết v́ ai tiêu nhiều hơn ai.
Mà chết v́ không ai biết người kia đang nghĩ ǵ. Không ai nói. Và không ai thực sự muốn hiểu.
Một người nghĩ: “Tôi đă đưa cả bầu trời.”
Một người nghĩ: “Tôi gồng cả gia đ́nh.”
Đến khi vỡ ra – người này mất niềm tin, người kia mất kỳ vọng.
Muốn giữ nhau đừng chỉ chuyển tiền. Hăy chuyển thêm sự thấu hiểu. V́ không ai sống được với một người suốt đời… mà không biết: trong ví họ có ǵ, và trong ḷng họ đang thiếu ǵ.
VietBF@sưu tập