
“Tôi bảo tụi nhỏ rằng ḿnh đang đi cắm trại. Nhưng tụi nhỏ đâu biết, ḿnh đang vô gia cư…”
Chúng vẫn c̣n đang ngủ. Cả ba đứa, nằm chen nhau dưới tấm chăn mỏng màu xanh như thể đó là nơi ấm áp nhất trên đời. Tôi nh́n ngực chúng phập phồng nhẹ, rồi tự nhủ – chỉ vài hôm thôi – rằng đây là một kỳ nghỉ.
Chúng tôi dựng lều sau trạm dừng chân, vượt qua ranh giới hạt một chút. Về lư th́ không được phép, nhưng nơi này yên tĩnh. Hôm qua, nhân viên an ninh nh́n tôi bằng ánh mắt lặng lẽ – như thể ông ấy sẽ chưa đuổi chúng tôi. Ít nhất là chưa.
Tôi nói với mấy đứa rằng tụi ḿnh đang đi cắm trại. “Chỉ mấy cha con ḿnh thôi,” tôi nói như một cuộc phiêu lưu. Như thể tôi không vừa bán nhẫn cưới ba ngày trước để đổ đầy b́nh xăng và mua một hũ bơ đậu phộng.
Sự thật là… chúng c̣n quá nhỏ để biết điều ǵ khác.
Chúng nghĩ ngủ trên nệm hơi và ăn ngũ cốc trong ly giấy là vui.
Chúng nghĩ tôi mạnh mẽ. Nghĩ tôi có kế hoạch ǵ đó.
Nhưng tôi th́ đang gọi tất cả các trung tâm tạm trú từ đây đến tận Roseville. Và không nơi nào nhận cả bốn người. Có nơi bảo, “Có thể thứ Ba.” Có thể.
Mẹ tụi nhỏ bỏ đi sáu tuần trước.
Chị ấy nói sẽ về nhà chị gái.
Chừa lại một mảnh giấy và nửa lọ thuốc Advil.
Từ đó đến nay, không một cuộc gọi.
Tôi đă cố giữ mọi thứ trong tầm tay.
Tắm rửa ở trạm xăng. Kể những câu chuyện.
Giữ nếp sinh hoạt buổi tối, ru tụi nhỏ ngủ như thể mọi thứ vẫn ổn.
Nhưng đêm qua… thằng giữa, bé Micah, nói mớ trong lúc ngủ. Nó th́ thầm:
“Con thích nơi này hơn cái nhà trọ, ba ơi.”
Và tim tôi như rạn vỡ.
Nó đúng. Và v́ tôi biết… có thể đêm nay là lần cuối tôi c̣n đủ sức giữ mọi thứ yên ổn như vậy.
Sáng nay, khi tôi vừa định kéo dây lều, Micah trở ḿnh.
“Ba ơi,” nó dụi mắt. “Ḿnh lại ra hồ cho vịt ăn được không?”
Là mấy con vịt ở cái ao nhỏ gần trạm nghỉ. Tối qua, lần đầu sau nhiều tuần, nó đă cười vang.
Tôi cố nặn một nụ cười.
“Được mà, con. Đợi hai đứa kia dậy rồi ḿnh đi.”
Khi chúng tôi thu dọn đồ và đánh răng ở bồn nước phía sau ṭa nhà, nắng sớm đă bắt đầu hong vàng ngọn cỏ. Toby, thằng út, nắm tay tôi líu ríu, c̣n Caleb, anh cả, th́ đá mấy viên sỏi và hỏi “Ba ơi, hôm nay ḿnh leo núi nữa không?”
Tôi vừa định bảo tụi nó rằng ḿnh không thể ở lại thêm một đêm, th́ tôi thấy bà ấy.
Một người phụ nữ khoảng ngoài sáu mươi, tay xách một túi giấy và một b́nh giữ nhiệt lớn.
Tôi đoán bà sẽ hỏi tụi tôi có sao không – hoặc tệ hơn, bảo phải đi chỗ khác.
Nhưng bà chỉ mỉm cười, đưa túi ra trước.
“Chào buổi sáng. Mấy đứa nhỏ có muốn ăn sáng không?”
Bọn trẻ sáng bừng mắt trước khi tôi kịp trả lời. Trong túi là bánh bích quy c̣n ấm và trứng luộc. B́nh giữ nhiệt th́ chứa… sô-cô-la nóng. Không phải cà phê – là sô-cô-la. Dành riêng cho tụi nhỏ.
“Tôi là Jean,” bà ngồi xuống vệ đường với tụi tôi. “Tôi thấy mấy cha con ở đây vài đêm rồi.”
Tôi gật đầu, không biết nên nói ǵ. Tôi không muốn bị thương hại.
Nhưng gương mặt bà không có chút thương hại nào. Chỉ có… ḷng tốt.
“Tôi cũng từng khó khăn,” bà nói nhẹ nhàng. “Năm 99, tôi và con gái từng ngủ trong xe van của nhà thờ hai tháng trời.”
Tôi tṛn mắt. “Thật ạ?”
“Thật. Ngày ấy ai cũng bước qua như thể ḿnh vô h́nh. Nên giờ tôi không muốn làm điều tương tự.”
Không hiểu sao, tôi kể hết cho bà nghe. Về nhà trọ. Về người vợ đă đi. Về những nơi chỉ trả lời “có thể”.
Bà lắng nghe, gật gù.
Rồi bà nói một câu khiến tôi lặng người:
“Đi với tôi. Tôi biết một chỗ.”
“Là trung tâm tạm trú ạ?”
“Không. Tốt hơn thế.”
Chúng tôi bám theo chiếc xe cũ kỹ của bà trên một con đường đất đá.
Tôi vừa lái vừa siết chặt tay lái, tim đập th́nh thịch.
Tôi nh́n vào gương – thấy bọn trẻ cười vang v́ Toby kể chuyện ǵ đó ngớ ngẩn.
Chúng đâu hay, ḿnh đang đuổi theo một phép màu.
Chúng tôi dừng lại trước một trang trại nhỏ. Nhà đỏ, hàng rào trắng, mấy con dê đang nhai cỏ.
Trên cổng treo tấm bảng: Dự án Second Wind.
Jean giải thích. Đây là nơi do t́nh nguyện viên dựng nên – cho những gia đ́nh lâm vào khủng hoảng. Không thủ tục rườm rà. Không đơn mười trang.
Chỉ là con người giúp đỡ con người.
“Anh sẽ có mái nhà, có thức ăn, có thời gian để gượng dậy,” bà nói.
Tôi nuốt nghẹn. “Có điều kiện ǵ không?”
“Không có. Chỉ cần giúp đôi chút – cho dê ăn, dọn dẹp, sửa hàng rào, nếu được.”
Đêm đó, lần đầu sau nhiều tuần, chúng tôi ngủ trong một căn pḥng có tường, có quạt, có ánh sáng.
Tôi ru các con ngủ rồi ngồi dưới sàn… khóc như một đứa trẻ.
Một tuần sau, tôi bổ củi, sửa hàng rào, học cách vắt sữa dê.
Tụi nhỏ chơi với lũ gà, hái dâu rừng và học cách nói “cảm ơn” sau mỗi bữa ăn.
Một đêm nọ, tôi hỏi Jean: “Sao bà t́m được nơi này hay vậy?”
Bà cười: “Tôi không t́m thấy. Tôi tự dựng nó lên. Từng là y tá. Mảnh đất này là của bà ngoại tôi. Tôi chỉ muốn… thay v́ là một kư ức, tôi sẽ là người chỉ đường cho ai đó.”
Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong tôi măi.
Hai tuần thành một tháng.
Rồi tôi làm thêm ở một tiệm sửa xe gần thị trấn.
Ông chủ – người gầy nhẳng tên Frank – đưa tôi phong b́ lương đầu tiên và bảo: “Thứ Hai quay lại nếu muốn làm tiếp.”
Sáu tuần sau, tôi có đủ tiền để thuê một căn hộ nhỏ. Tường nghiêng, ống nước đêm đêm kêu rọt rẹt – nhưng là của ḿnh.
Chúng tôi dọn vào đúng ngày trước khi tụi nhỏ đi học.
Tụi nhỏ chưa bao giờ hỏi v́ sao rời nhà trọ, hay sao lại ngủ lều.
Chúng chỉ gọi tất cả là “cuộc phiêu lưu”.
Và Micah, đến giờ, vẫn kể với bạn rằng ngày xưa tụi nó từng sống ở một trang trại, xây hàng rào với cả mấy con dê đứng nh́n...
VietBF@ sưu tập