Tôi đă từng là một người đàn bà yếu mềm.
Từng nghĩ rằng, t́nh yêu là tất cả. Rằng chỉ cần yêu chân thành th́ trời đất cũng cảm động mà bù đắp.
Tôi đă từng yêu nhầm người.
Một kẻ giỏi hứa hẹn nhưng chẳng giữ được một lời.
Tôi đă từng tin nhầm chốn.
Một nơi tưởng là nhà, nhưng hóa ra chỉ là trạm dừng của người ta mỗi khi mỏi mệt.
Tôi đă từng dựa nhầm bờ vai.
Bờ vai ấy, ngày tôi khóc – nó quay đi. Ngày tôi cần – nó buông lơi.
Có một thời, tôi sống như kẻ mộng du trong chính đời ḿnh.
Hy sinh, chịu đựng, nhẫn nhịn… chỉ mong giữ lấy một người.
Mà quên mất một điều – tôi cũng là một con người, có trái tim, có giấc mơ, có giới hạn.
Tỉnh ra rồi, tôi đau. Nhưng không oán hận.
V́ chính những lầm lỡ ấy đă dạy tôi cách đứng lên, một ḿnh, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tôi không c̣n là người đàn bà của năm ấy.
Tôi học cách yêu bản thân.
Học cách mỉm cười khi không có ai bên cạnh.
Học cách đi qua giông gió – mà ḷng không c̣n ướt.
Nếu ai đó đang yêu, đang tin, đang tựa vào một người mà ḷng c̣n hoài nghi…
Th́ xin hăy dừng lại, hỏi ḿnh một câu:
Người ấy có đáng để ta đánh đổi cả đời?
Bởi đàn bà à, cuộc đời ngắn lắm.
Đừng trao hết thanh xuân để học cách đau.
VietBF@sưu tập
|