
Tôi tên là Mận. Năm nay tôi năm mươi bảy tuổi. Cái tuổi mà nếu là đàn ông, người ta có thể c̣n đang xách xe máy đi đánh cờ ngoài công viên; c̣n tôi, đàn bà, lại ngồi yên trên chiếc xe lăn đặt giữa hiên nhà, nh́n gió thổi qua rặng chuối mà nước mắt cứ rơi.
Tôi bị tai biến cách đây hơn một năm. Một buổi chiều tháng Bảy, tôi đang dọn cơm th́ thấy tay phải tự dưng run lên, rồi mềm oặt như tàu lá. Miệng ú ớ không nói nổi lời nào, chân trái cũng chẳng c̣n nghe lời. Tôi ngă xuống nền nhà gạch, đập mạnh vào cái chơng tre ông nhà tôi từng nằm. May mà lúc đó thằng út – cháu ngoại tôi – chạy lại gọi mẹ nó. Nhờ vậy tôi mới được đưa vào viện kịp.
Bác sĩ bảo tôi bị tai biến mạch máu năo. Phần cơ thể bên phải liệt hoàn toàn. Từ hôm ấy, cuộc sống của tôi rẽ sang một ngả khác. Một ngả đầy dốc, gập ghềnh, và trĩu nặng.
Ông nhà tôi mất từ ba năm trước. Căn nhà nhỏ vốn đă vắng, giờ càng thêm hiu quạnh. Con gái tôi làm công nhân khu công nghiệp, sáng sớm đi tối mịt mới về, c̣n cháu ngoại mới lên sáu, đang tuổi líu lo hỏi han đủ chuyện.
Ngày trước, tôi là người lo cho mọi việc trong nhà. Sáng nấu cháo, trưa đón cháu, chiều nhóm bếp, tối gấp quần áo, nấu nước gừng ngâm chân cho con. Từ khi tôi nằm xuống rồi chuyển sang chiếc xe lăn này, mọi việc đảo lộn cả. Bữa cơm cũng vội vàng, có hôm con gái mệt quá chỉ mua tạm gói ḿ tôm, dúi vào tay tôi:
– Mẹ ăn đỡ nhé, con nấu cho cu Tí trước đă…
Tôi không trách con. Tôi chỉ trách thân ḿnh. Thân thể không c̣n làm được ǵ mà mỗi sáng c̣n phải gọi con dậy để d́u tôi đi vệ sinh. Tôi từng nghe người ta nói “già rồi là con nít lần hai”, nhưng sao lần làm “trẻ con” này nó ê chề đến vậy.
Tôi nhớ như in một buổi chiều. Mưa giăng lất phất ngoài sân. Cu Tí chạy ra ôm lấy chân mẹ, mếu máo:
– Mẹ ơi, bà không đọc truyện cho con nữa đâu. Bà bảo bà mệt…
Tôi quay mặt vào tường. Không phải tôi không muốn đọc. Mà là tôi nói không tṛn tiếng nữa rồi. Mỗi lần cố gắng phát âm, miệng tôi lại méo xệch đi, khiến cu Tí sợ. Đứa trẻ ấy đâu biết, ḷng tôi đau hơn cả vết liệt trên thân ḿnh.
Mấy tháng sau, bác sĩ đến nhà tái khám, bảo tôi cần tập phục hồi chức năng. Ông ấy ân cần hỏi han, rồi đưa con tôi một lọ viên uống có cái tên dài mà tôi quên mất, chỉ nhớ trên lọ ghi "giúp hỗ trợ lưu thông máu năo, cải thiện trí nhớ và hỗ trợ giấc ngủ sâu hơn". Bác sĩ bảo, những người sau tai biến như tôi dùng đều đặn sẽ giúp phục hồi phần nào. Con tôi ngồi lặng, rồi gật đầu:
– Vâng. Mẹ em hay mất ngủ lắm, đêm nào cũng thức tới ba giờ sáng…
Từ ngày ấy, tôi bắt đầu uống đều đặn. Không mong thần kỳ. Chỉ mong đêm ngủ được một mạch, đầu óc bớt nặng như có mây giăng. Sau vài tuần, tôi thấy bớt trằn trọc hơn, và mỗi lần con gái đến đỡ dậy, tôi không c̣n thở dài bất lực nữa.
Giờ đây, mỗi chiều, tôi ngồi ở hiên nhà. Cu Tí chạy nhảy quanh sân, tay cầm chùm hoa dại dúi vào ḷng tôi:
– Bà ơi, mai bà kể chuyện cho con nghe nhé?
Tôi mỉm cười, chầm chậm gật đầu. Có thể giọng tôi chưa trở lại, tay tôi chưa cử động được. Nhưng ḷng tôi – trái tim người bà – đang rưng rưng sống lại từng chút một. Và tôi tin, một ngày không xa, tôi sẽ lại có thể tự ḿnh lật trang sách, ôm thằng nhỏ vào ḷng, kể cho nó nghe chuyện cổ tích – chuyện của chính những người không chịu bỏ cuộc, ngay cả khi đôi chân đă ngồi yên trên xe lăn.
VietBF@sưu tập