Tôi thấy ḿnh sai quá sai. Tôi chỉ mong có người bầu bạn, cùng san sẻ lúc già yếu, sao giờ lại càng cô đơn, bất an hơn thế này?
Khi gặp người đàn ông đó, ở tuổi 63, tôi chưa từng kết hôn. Không phải v́ kén chọn, cũng chẳng phải v́ không ai để ư, mà v́ cuộc đời tôi là chuỗi ngày gồng gánh.
Bố mất khi tôi mới 14 tuổi. Mẹ đi bước nữa, để lại tôi cùng cậu em trai 8 tuổi nương tựa nhau. Ông bà nội th́ già yếu, tôi đành bỏ học, đi làm thuê để nuôi em, lo cho em ăn học, dựng vợ gả chồng. Khi em có gia đ́nh, tôi vẫn là người đứng sau hỗ trợ, trông nom cháu nhỏ, làm lụng kiếm thêm phụ giúp các em
Lúc tuổi già ập đến, sức khỏe suy giảm, tôi mới giật ḿnh nhận ra ḿnh hoàn toàn trơ trọi. Em trai và em dâu khuyên tôi: “Nếu gặp người phù hợp th́ đến với người ta, có người bầu bạn lúc tuổi xế chiều”. Tôi hiểu các em nói đúng. Nhưng sống một ḿnh quá lâu khiến tôi khép ḷng, không dễ quen ai.
Cho đến mùa thu năm ngoái, trong lần đi khám bệnh định kỳ, tôi gặp một người đàn ông ở làng bên. Ông goá vợ, hơn tôi 4 tuổi, mới nghỉ hưu và về quê sống sau nhiều năm ở miền Nam. Ông vui tính, cởi mở, rất quan tâm đến tôi. Ông nói ḿnh có lương hưu hơn 10 triệu mỗi tháng, không cần con cái chu cấp.
Sau vài tháng tṛ chuyện, ông ngỏ ư muốn sống chung để nương tựa nhau. Các con ông ở miền Nam cũng ủng hộ, gọi điện thăm hỏi, gửi quần áo, thuốc bổ cho tôi. Gia đ́nh em trai tôi biết chuyện cũng khuyến khích, bảo tôi nên quyết định sớm.
Tháng 11, chúng tôi làm mấy mâm cơm mời họ hàng, rồi dọn về sống chung.
Nhưng chỉ sau vài tháng, tôi đă thấy hối hận. Mỗi tháng ông lĩnh lương nhưng không đưa tôi đồng nào. Mọi chi phí sinh hoạt hàng ngày tôi phải tự xoay xở. Rồi tôi phát hiện ông nghiện lô đề, thường xuyên vay tiền hàng xóm, thậm chí lấy trộm tiền tôi giấu trong ḥm. Có lần thua đậm, ông đập vỡ ấm nước, miệng gào lên: “Đen như mực!”. Tôi góp ư th́ ông nổi đóa: “Đừng lèm bèm!” – rồi c̣n định vung tay đánh tôi.
Nhiều đêm rồi, tôi thức trắng. Tôi thấy ḿnh sai quá sai. Tôi chỉ mong có người bầu bạn, cùng san sẻ lúc già yếu, sao giờ lại càng cô đơn, càng bất an hơn thế này?
Tôi không biết nên làm ǵ. Bỏ th́ sợ mang tiếng “già c̣n dại”. Mà tiếp tục th́ tôi e ḿnh không gồng gánh nổi – cả về tinh thần lẫn vật chất.
Tôi viết những ḍng này gửi đến chuyên mục Tâm sự, mong ai đó có thể cho tôi một lời khuyên.
Liệu tôi có nên rút lui – dẫu rằng muộn màng? Hay c̣n có cách nào để thay đổi được ông ấy?
VietBF@ sưu tập
|