1.Đọc trên mạng, thấy nói
Vào những năm sáu mươi,
Khi Ngô Đình Diệm chết,
Người ta lục trong người
Chỉ thấy chuỗi tràng hạt,
Nửa bao Bastos Xanh.
Loại thuốc rẻ tiền nhất
Của người nghèo Sài Thành.
Các tướng lĩnh đảo chính
Soi tài khoản của ông,
Cả trong và ngoài nước,
Xem có nhiều tiền không.
Cuối cùng, ông Minh Lớn
Thông báo với đồng bào:
Tài khoản của ông Diệm
Không có đồng tiền nào.
*
Trên mạng nghe nói thế,
Không biết đúng hay sai.
Còn đây là sự thật,
Tuyệt đối đúng, không sai.
Trưởng ban tổ chức đảng
Tỉnh Yên Bái vừa qua,
Bị bắn chết, để lại
Một trăm nghìn đô-la.
Cộng thêm một tỉ rưỡi,
Thành gần bốn tỉ đồng.
Số tiền khổng lồ ấy
Được cất ở văn phòng.
Dân, vốn lười suy nghĩ.
Tuy nhiên, qua vụ này
Cũng muốn hỏi nhà nước
Mấy câu hỏi sau đây:
Một - ông Ngô Ngọc Tuấn,
Chết, tiền thế là nhiều.
Thế những năm còn sống,
Trong phòng có bao nhiêu?
Hai - ông Tuấn giàu thật,
Dẫu mới chỉ quan to,
Chưa phải quan to nhất
Đang sống ở thủ đô.
Họ, quan to nhất ấy,
Ngộ nhỡ chết như ông,
Trong phòng họ làm việc
Có bao nhiêu tỉ đồng?
*
Tự nhiên nhớ ông Thiệu
Hồi còn ở Miền Nam:
“Đừng nghe cộng sản nói.
Hãy xem cộng sản làm!”
2.Công an tỉnh Hòa Bình vừa bắt khẩn cấp thầy giáo Đào Quang Thực (1960) với cáo buộc “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”, theo điều 79 BLHS.
Thầy Thực là giáo viên trường Tiểu học Triệu Phúc Lịch, huyện Đà Bắc (Hòa Bình) vừa có quyết định nghỉ hưu trước tuổi hồi tháng 7.2017, vẫn chưa được lãnh chế độ. Việc thầy bị bắt khá bất ngờ với các nhà hoạt động, vì không ai biết gì về Đào Quang Thực!
Theo gia đình cho hay, đang ăn giữa bữa trưa ngày 5.10 thì CA ập vào đọc lệnh bắt và khám xét nhà đến 17h00, sau đó còng tay đưa thầy đi. Kết quả sau khi khám nhà là 3 tờ giấy viết tay, trong đó có một đơn xin vào đảng Tân Thời. Tìm hiểu và google nhưng không có tên đảng nào như vậy (!?). Ngoài ra CA còn thu giữ 1 mũ sắt helmet chống đạn, cây súng hai nòng treo trên tường và bộ đồ rằn ri.
3.Bịp bợm, bịp bợm, đại bịp bợm.
Tuyên truyền, tuyên truyền, đại tuyên truyền.
4. Ngày 6-10-2017. Dân oan các tỉnh Đồng Nai, Kiên Giang, Ninh Bình, Hà Nội, Cà Mau, An Giang, Bình Định.
Biểu tình dọc đường từ: Quốc Tử Giám đi đến vườn nhãn ( cạnh lăng ông Hồ ). Dân oan tố cáo Quan tham chính quyền địa phương tham nhũng CƯỚP SẠCH đất đai nhà ở của dân oan. Ra trung ương KN-TC gần 1 năm Trời, chưa được trung ương giải quyết để ổn định cuộc sống?!
Dân oan đi đến vườn nhãn ( cạnh lăng ông Hồ ). Dân oan bị lực lượng an ninh, công an, dân phòng đông như quân Nguyên ngăn chặn, khống chế dân oan lên xe đưa đi.
5. Cỗ máy thời gian. Stephen William Hawking là một nhà vật lý lý thuyết, vũ trụ học, tác giả viết sách khoa học thường thức người Anh, hiện là Giám đốc Nghiên cứu tại Trung tâm Vũ trụ học lý thuyết thuộc Đại học Cambridge. Hawking nhận một cô gái Việt Nam sống ở Làng trẻ em SOS tên là Nguyễn Thị Thu Nhàn làm con nuôi vào năm 1990.
6.Tiêm thuốc an thần.
7.Thùng rác XHCN Ba Đình
8.Một anh lực sĩ tập tạ có thân hình vạm vỡ với những bắp thịt cuồn cuộn. Một hôm anh làm quen được một cô gái trẻ ở quán rượu, và cô gái đồng ý theo anh về nhà chơi. Khi hai người vô tới phòng ngủ, anh ta cởi áo ra rồi gồng bắp tay ra khoe:
– Em thấy gì chưa, mỗi bên là 100 kg thuốc nổ đó.
Kế đến anh ta cởi quần ra khoe bắp đùi:
– Em thấy gì chưa, mỗi cái đùi anh là 500 kg thuốc nổ đó.
Tiếp theo, anh ta cởi luôn quần xì- . Vừa ngó qua một cái, cô gái vội vàng xách bóp chạy đi. Anh ta ngạc nhiên hỏi:
– Này, em đi đâu mà vội vàng thế?
Cô gái vừa chạy ra tới cửa vừa trả lời:
– Ối giời ơi, hai khối thuốc nổ cả nghìn ký lô mà cái ngòi ngắn thế kia mà không chạy thì chờ nó nổ tan xác à.
9.Bác ơi bác rước làm chi?
Búa liềm hiểm ác khác gì hùm beo
Quê hương đã đói đã nghèo
Còn thêm đảng Vẹm bám theo cướp ngày
Cướp gần chín chục năm nay
Nhà tan nước mất trắng tay giống nòi
Người dân nô lệ tôi đòi
Cao sang bác đảng lên ngôi bạo quyền
Nắm chặt vô sản chính chuyên
Đang tâm thống trị muôn niên quê nhà
Bác nay đã biến thành ma
Đảng bây giờ đã hóa ra ông chằng
Ông chằng ăn thịt dân đen
Đuổi nhà, chiếm đất, đổi tiền, cướp đô
Quê ta như một nấm mồ
Trên mồ quỉ đỏ reo hò múa may
Dưới mồ xiềng xích đôi tay
Người dân đành nuốt đắng cay đoạn trường.
10.Mặc dù đảm đương vị trí Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải chưa lâu, nhưng Bộ trưởng Trương Quang Nghĩa đã kịp có những phát ngôn để đời, thể hiện tư duy siêu việt khó ai bì kịp.
1. “Hạn chế mua máy bay, hàng không đang vét hết khách của đường sắt”.
2. “Không thể mở rộng sân bay Tân Sơn Nhất về phía Bắc”, hướng có sân golf.
3. “Chỉ có 7 doanh nghiệp ở nơi khác phản ứng nhưng cách thức làm chúng tôi thấy rất buồn. Buồn ở chỗ khi xảy ra sự việc ở đây có chính quyền nhưng lại đưa 3 cái xe dừng ở đó để cản trở”, về trạm thu phí BOT Cai Lậy (Tiền Giang) khi trạm thu phí đặt sai vị trí này bị dân phản đối.
4. “Tôi không hiểu tự nhiên ở đâu ra quy định hai trạm thu phí BOT cách nhau 70km?”.
Thật may, cuối cùng Bộ trưởng Nghĩa đã về làm Bí thư Đà Nẵng.
Ông không còn phải lo, phải buồn, phải khó hiểu nữa rồi!
Ngô Nguyệt Hữu
11.Đã từ lâu, tôi có điều muốn nói
Với Miền Nam, miền đất nước điêu linh
Một lời cảm ơn tha thiết chân tình
Của Miền Bắc, xứ ngàn năm văn vật.
Tôi còn nhớ sau cái ngày “thống nhất”
Tôi đã vào một xứ sở thần tiên
Nếp sống văn minh, dân khí dịu hiền
Cơm áo no lành, con người hạnh phúc.
Tôi đã ngạc nhiên với lòng thán phục
Mở mắt to nhìn nửa nước anh em
Mà đảng bảo là bị lũ nguỵ quyền
Áp bức, đoạ đày, đói ăn, khát uống.
Trước mắt tôi, một Miền Nam sinh động
Đất nước, con người, dân chủ tự do
Tôi đã khóc ròng, đứng giữa thủ đô
Giận đảng, giận đoàn, bao năm phỉnh gạt.
Sinh ra, lớn lên, sau bức màn sắt
Tôi chẳng biết gì ngoài bác, đảng “kính yêu”
Xã hội sơ khai, tẩy não, một chiều
Con người nói năng như là chim vẹt.
Mở miệng ra là: “Nhờ ơn bác đảng
Chế độ ta ưu việt nhất hành tinh
Đuốc soi đường chủ nghĩa Mác Lê nin
Tiến nhanh, tiến mạnh lên thiên đường vô sản.”
Hai mươi mốt năm trên đường cách mạng
Xã hội thụt lùi, người kéo thay trâu
Cuộc sống xuống thang, tính bằng tem phiếu
Thân phận con người chẳng khác bèo dâu.
Cảm tạ Miền Nam phá màn u tối
Để tôi được nhìn ánh sáng văn minh
Biết được nhân quyền, tự do, dân chủ
Mà đảng từ lâu bưng bít dân mình.
Cảm tạ Miền Nam soi đường chỉ lối
Đưa tôi trở về tổ quốc thiêng liêng
Của Hùng Vương, quốc tổ giống Rồng Tiên
Chớ không phải Các Mác và Lê Nin ngoại tộc.
Cảm tạ Miền nam mở lòng khai phóng
Đưa tôi hội nhập cùng thế giới năm châu
Mà trước đây tôi có biết gì đâu
Ngoài Trung quốc và Liên xô đại vĩ
Cảm tạ Miền Nam một thời làm chiến sĩ
Chống lại Cộng nô cuồng vọng xâm lăng
Hầu giúp cả nước thoát bầy ác quỉ
Dù không thành công cũng đã thành nhân.
THANK YOU SOUTH VIET NAM
It’s been a long time i wanted to say
To the wretched South land of my country
A candid word of appreciation
From the thousand-year-old north Vietnam.
I recall after the ‘reunification’
I went south into a land of fairy
A civilized lifestyle, a carefree spirit
A peaceful nation, a happy people.
I was astonished with admiration
Fixing my wide eyes at this half- nation
That the party said a puppet regime
Where people starved in exile and oppression.
Before my eyes was a lively south
A land of democracy and freedom
I cried profusely in the capital
For being cheated so far by the party.
Born and grown up behind the iron curtain
I knew nothing except the great party
The society was primitive and one- sided
Where people were brainwashed and talked ike parrots.
They always said: “Owed to uncle and party
Our system is the best on the planet
The shining torch of Marxism- Leninism
Will lead mankind to earthly paradise.
Twenty years on this road of revolution
Society went back, men replaced buffaloes
Life went down, calculated with foodstamps
Human fate was no other than duck weed.
Thank you, South Vietnam for breaking darkness
So I can see light of civilization
So I can know freedom and democracy
Concealed and suppressed so far by the party.
Thank you South Vietnam for showing the way
Leading back to our sacred fatherland
Of Hung kings, our nation’s progenitors
Instead of Karl Marx and Lenin foreigners.
Thank you South Vietnam for being a liberator
Who opened our heart to the world all over
That i had not known anything about
Besides two “great” nations Russia and China.
Thank you South Vietnam for having been a warrior
Fighting the lunatic Communist invaders
To save the homeland from red devils
Your attempt fails but your manhood succeeds.
12.Bình Nhưỡng ngày nay có những gì?
Một miền đất nước thật man di
Núp sau một lớp sơn hào nhoáng
Phố rộng, lầu cao, chẳng ích chi.
Bình Nhưỡng ngày nay có những gì?
Một thành phố khổ dưới âm ti
Người dân hốc hác và lơ láo
Khóc cười theo chiếc gậy chỉ huy.
Bình Nhưỡng ngày nay có những gì?
Những con người máy nói và đi
Tất cả đều như trò múa rối
Giống như Hà Nội của Vi Xi.
Bình Nhưỡng ngày nay có những gì
Một tân bạo chúa nắm quyền uy
Vừa cho nhiếp chính đi chầu quỉ
Vẹm Cộng khen thầm “đúng đảng quy.”
13.Vì sao Tưởng Giới Thạch 3 lần kiên quyết từ chối dùng bom nguyên tử tấn công vào Trung Quốc?

Thời báo New York cho rằng, trong con mắt của những nhân sĩ thế giới, Tổng thống Tưởng Giới Thạch với vóc dáng hao gầy, chỉnh tề mà rắn rỏi chính là thể hiện cho sự cương nghị và quyết tâm. Sự khổ hạnh, tiết kiệm và đạo đức của ông dường như rất phù hợp với phong thái của người đứng đầu một đất nước “lắm tai nhiều nạn” như Trung Quốc.
“Nhật ký Tưởng Giới Thạch” tiết lộ nhiều tư liệu lịch sử mới mẻ, đầy bất ngờ
Năm 2005, gia đình Tưởng Giới Thạch quyết định công bố cuốn nhật ký của ông, đồng thời gửi bản gốc đến lưu trữ tại Viện Hoover (California, Mỹ). Trong cuốn nhật ký này, Tưởng Giới Thạch đã ghi chép tường tận hầu hết sự kiện lớn trong đời mình. Và ông đã viết nó liên tục trong suốt 55 năm (1917 – 1973).
Nội dung cuốn nhật ký cho người ta một cái nhìn hoàn toàn khác về Tưởng Giới Thạch, thu hút sự quan tâm rất lớn của giới nghiên cứu. Các học giả nhất loạt kêu gọi phải đánh giá xứng đáng công lao kháng Nhật, giải cứu Trung Quốc của Tưởng Giới Thạch, đính chính lại những thông tin sai lệch, xuyên tạc vốn được tuyên truyền, rao giảng trước đây.
Cho đến khi bản gốc của cuốn nhật ký được Viện Hoover công bố tại Mỹ, giới học thuật mới bắt đầu thay đổi ấn tượng đã ăn sâu về Tưởng Giới Thạch lâu nay. Họ sững sờ phát hiện ra “kẻ độc tài” mà chính phủ Trung Quốc rêu rao bao năm qua thực ra là một vĩ nhân, thẳng thắn, cương trực, đường hoàng, đạo đức.
Jay Taylor là một nhà ngoại giao lâu năm, từng 2 lần đảm nhiệm chức vụ đại sứ Mỹ tại cả Trung Quốc và Đài Loan. Sau khi xem xong cuốn “Nhật ký Tưởng Giới Thạch”, ông mới hiểu được họ Tưởng đã cống hiến biết bao mồ hôi, tâm huyết cho đất nước, dân tộc. Từ đó ông trở thành một học giả phương Tây kêu gọi “bình phản” (lấy lại công bằng) một cách toàn diện cho Tưởng Giới Thạch.
Sự thực lịch sử cuối cùng cũng được trả lại nguyên vẹn. Người nhân nghĩa dẫu bị vùi lấp bởi những lời vu cáo, bịa đặt nhưng hào quang của họ vẫn tỏa sáng tận muôn đời sau.
Tưởng Giới Thạch 3 lần từ chối lời đề nghị đánh bom nguyên tử vào Đại lục của Mỹ
Khi nhật ký của Tưởng Giới Thạch được công bố, có một chi tiết khiến người ta phải giật mình. Nước Mỹ 3 lần muốn giúp Tưởng Giới Thạch phản công vào Đại lục, lật đổ Mao Trạch Đông bằng cách thả bom nguyên tử. Nhưng Tưởng Giới Thạch đều nhất quyết từ chối.
Ông nói rằng mình không muốn trở thành kẻ tội nhân, giết hại sinh mệnh của vô số người dân vô tội. Đánh bom nguyên tử chắc chắn sẽ giúp Tưởng có được lợi thế trên chiến trường, nhưng lại hại biết bao nhiêu con dân Đại lục, phản công như thế thà rằng không làm còn hơn.
Khi xảy ra nạn đói ở Đại lục, Tưởng Giới Thạch đã phát động, kêu gọi người Đài Loan quyên góp viện trợ. Nhưng đáng tiếc là chính phủ Mao Trạch Đông ở bên kia bờ eo biển lại không thèm ngó ngàng gì tới đề xuất của ông. Còn Tưởng Giới Thạch vẫn không nản chí mà nghĩ ra cách thả lương thực từ trên máy bay xuống, men theo vùng duyên hải để cứu trợ người dân. Từ nghĩa cử này có thể thấy được tấm lòng lương thiện, yêu dân như con của ông.
Tưởng Giới Thạch và Tống Mỹ Linh nhiều lần xuất hiện trên con phố nguy hiểm nhất để chỉ huy cứu viện
Ông Trương bồi hồi nhớ lại: “Vào tháng 5 năm 1939, quân Nhật tiến hành trận đột kích quy mô lớn vào khu trung tâm phụ đô Trùng Khánh. Lúc này trên bầu trời Trùng Khánh cảnh sát phòng không không quân cảnh báo liên tục. Người dân Trùng Khánh nháo nhác trong cơn hoảng loạn“. Khói lửa chiến tranh như hiện ra trong đôi mắt ông.
Ông Trương nói tiếp: “Trên bầu trời gần 100 chiếc máy bay đánh bom của quân Nhật đang gầm thét. Sau trận đánh bom quy mô lớn vào khu trung tâm Trùng Khánh này, ngay cả chiếc xe Buick mà chính phủ Mỹ tặng cho Tống Mỹ Linh cũng được trưng dụng để làm công tác cứu viện. Tại Hội nghị quốc phòng tối cao của chính phủ Quốc Dân, nơi ở của Tưởng Giới Thạch không thấy bóng dáng bất kỳ một chiếc xe nào. Tất cả đều đang tham gia cấp cứu, chuyên chở những người bị thương. Tưởng Giới Thạch và Tống Mỹ Linh cũng nhiều lần xuất hiện trên những con phố nguy hiểm nhất để trực tiếp chỉ huy cứu viện“.
Tưởng Giới Thạch đã rửa được nỗi nhục hàng trăm năm của Trung Quốc
Jay Taylor đã phân tích cả hai thời kỳ mà Tưởng Giới Thạch cầm quyền ở Đại lục và Đài Loan. Trước năm 1949, Tưởng Giới Thạch liên tiếp 3 lần chỉ huy kháng chiến chống Nhật, thống nhất Trung Quốc. Chiến thắng trong kháng chiến chống Nhật là công lao hiển hách của Tưởng Giới Thạch.
Dẫu sử sách bị sửa đổi, nhưng sông biển, núi non vẫn ghi công người anh hùng ấy và trả lại thanh danh cho ông. Tưởng Giới Thạch thực sự đã rửa được nỗi nhục cả trăm năm của Trung Quốc, biến Trung Quốc trở thành một trong 5 cường quốc, là thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc lúc bấy giờ.
“Nhật ký Tưởng Giới Thạch” là bảo vật lịch sử xưa nay chưa từng có
Tưởng Giới Thạch tôn sùng các nhà nho. Khi rút về Đài Loan, ông tập trung phát triển kinh tế và tổ chức bầu cử dân chủ. Ông đã biến Đài Loan từ một nơi nghèo khó trở thành vùng đất trù phú, nhân văn và thấm đẫm tinh hoa của văn hóa Thần truyền 5000 năm.
Trong khi đó, chính phủ Trung Quốc tại Đại lục lại phát động cuộc vận động Hồng Kỳ Tam Diện (Cờ đỏ 3 mặt) và Đại cách mạng Văn hóa nhằm lật đổ văn hóa Nho gia một cách triệt để thông qua con đường cực tả. Công cuộc “hiện đại hóa” ấy của Trung Quốc đã kéo nước này thoái lùi không biết bao nhiêu năm.
Có không ít các nhà sử học phải kinh ngạc thốt lên rằng “Nhật ký Tưởng Giới Thạch” chính là “bảo vật lịch sử xưa nay chưa từng có, có quyền lực tuyệt đối“. Nội dung cuốn nhật ký đã thể hiện rõ khí phách anh hùng và chiến công kháng Nhật, thống nhất Trung Quốc của Quốc Dân Đảng. Cuốn sách này cũng bộc lộ được nhiều ưu khuyết điểm trong đặc điểm nhân cách của Tưởng Giới Thạch, từng lời văn đều vô cùng chân thật, vốn không phải là kiểu hồi ký viết ra để cho người khác đọc.
Dương Thiên Thạch là một học giả chuyên nghiên cứu về Tưởng Giới Thạch của Trung Quốc. Sau khi đọc và suy ngẫm về “Nhật ký Tưởng Giới Thạch”, ông nói: “Nhật ký Tưởng Giới Thạch” có giá trị tư liệu lịch sử rất cao, đủ để viết nên những trang sử cận đại của Trung Quốc!”.
Dẫn dắt nhân dân, giành lấy thái bình là việc làm của bậc hào kiệt. Nhưng tha thứ cho kẻ thù thì chính là bậc thánh nhân
Tưởng Giới Thạch văn võ song toàn, mến mộ các giá trị truyền thống, luôn hết mình vì nước vì dân.
Du Đại Duy, một thành viên Quốc Dân Đảng dưới thời Tưởng Giới Thạch cho biết: “Khó khăn trong thời đầu kháng Nhật chỉ có thể tưởng tượng chứ không thể nào hiểu được thực tế khốc liệt ra sao. Lúc đó tôi làm sở trưởng Sở công binh. Khi ấy, chỉ biết rằng tổng số đầu đạn sản xuất từ các xưởng công binh trên toàn quốc trong 1 tháng cũng không đủ dùng 1 ngày ngoài tiền tuyến Tùng Hỗ!”.
“Nhờ áp dụng sách lược chính trị của Trưởng ủy viên Tưởng Giới Thạch, chúng tôi mới có thể duy trì được sĩ khí và lòng dân, từ đó mới từng bước giành được một chút thắng lợi. Khi một nước yếu bị một cường quốc xâm lược, lâm vào cảnh bách chiến bách bại, nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc thì sẽ sản sinh ra một lãnh tụ kiên cường bất khuất, có trí huệ hơn người, lãnh đạo nhân dân đi tới thắng lợi. Những người như vậy này đã từng xuất hiện trong lịch sử.
Nhưng sau khi giành thắng lợi, lại có thể áp dụng chính sách đại khoan hồng “không nhớ thù cũ”, “hành thiện với người”, buông tha cho chính kẻ thù truyền đời đã từng hoành hành xâm lược, tàn phá đất nước mình suốt nửa thế kỷ qua thì xưa nay chưa từng có! Dẫn dắt nhân dân vượt qua gian nguy, giành lấy thái bình là việc làm của bậc hào kiệt. Nhưng có thể tha thứ cho kẻ thù của mình thì đó chỉ có thể là bậc thánh nhân!”
Những con sóng Trường Giang bạc đầu cuồn cuộn chảy mãi về đông, lần lượt tiễn đưa các bậc anh hùng về nơi thiên cổ. Nhưng khí phách và tấm lòng yêu nước, thương dân của họ thì vẫn mãi trường tồn cùng núi sông, lịch sử. Dẫu con người vì danh lợi, quyền lực, dùng mưu mô mà rắp tâm đổi trắng thay đen nhưng lịch sử trước sau gì cũng trở về với bộ mặt vốn có của mình.
Hiểu Mai