Trong Đông y nhân sâm được xếp vào hàng quý hiếm: sâm, nhung, quế,  phụ. Nhưng vì dùng không đúng 2 miếng nhân sâm hảo hạng cho người đau đẻ  đã làm suýt chết cả vợ và con tôi.
                    Các bậc danh y tiền bối chỉ có Hải Thượng Lãn Ông (là tên hiệu  của cụ Lê Hữu Trác) là người có ghi chép lại các trường hợp bệnh chữa  khỏi gọi là Dương án và các trường hợp bệnh không chữa khỏi, tử vong gọi  là Âm án để đời sau lấy đó làm gương, may ra tìm được phương thuốc khác  mà cứu được người.
  Tôi là một dược sĩ, nên chỉ ghi chép lại các trường hợp bản thân được  chứng kiến về tác dụng của thuốc để rút kinh nghiệm hoặc cảnh báo cho  người thân và cộng đồng. Nhân có “Diễn đàn: Tai biến y khoa”  trên báo  Sức khỏe&Đời sống, tôi xin góp một câu chuyện đã ghi chép được cách  nay 40 năm.
  
  Trong Đông y nhân sâm được xếp vào hàng quý hiếm: sâm, nhung, quế,  phụ. Thời kỳ bao cấp nước ta nhập nhân sâm của Triều Tiên về phân phối  cho các cán bộ thuộc diện Ban bảo vệ sức khỏe của tỉnh quản lý, mỗi suất  10g sâm củ loại một (15 củ = 600g).
Tôi  là Trưởng trạm Nghiên cứu dược liệu và kiểm nghiệm dược phẩm tỉnh Bắc  Thái (trong các tỉnh thành trên cả nước khi ấy chỉ có Bắc Thái có liên  trạm NCDL & KNDP) thuộc diện  “có tiêu chuẩn bảo vệ sức khỏe” nên  được phân phối một suất. Vợ tôi cũng là dược sĩ đại học (chuyên khoa  dược liệu khóa đầu tiên của Trường đại học Dược Hà Nội) công tác ở Phòng  Quản lý dược Ty Y tế Bắc Thái nên cũng biết tác dụng của nhân sâm.
Cuối  tháng 10/1973 sắp chuyển dạ đẻ nên vào Khoa Sản - Bệnh viện A để chờ  đẻ. Nhà tập thể của chúng tôi cũng ở liền Bệnh viện A nên cứ hết giờ làm  việc là tôi sang xem vợ có chuyển biến thế nào. Vợ tôi đau kéo dài tới  12 giờ, rất mệt (vì là đẻ con đầu nên chúng tôi chưa có kinh nghiệm gì  chỉ trông vào các thầy thuốc Khoa Sản).
Thấy  vợ mệt quá, tôi phải đến bác sĩ bệnh viện trưởng xin tem phân phối mua  một hộp sữa đặc hiệu “Ông Thọ”  cho vợ bồi dưỡng. Khi đem sữa về cho vợ  uống, vợ tôi tức giận bảo: “Người ta đau mệt chết đi được, có tí nhân  sâm lại đem cất đi, đợi bao giờ không thở được mới cho uống à”,  tôi  bảo: “Nhân sâm là thuốc bổ thuộc loại đại bổ nguyên khí. Nếu dùng cứu  nguy cho người thoát dương thì phải phối hợp với phụ tử chế. Em mệt do  đau đẻ, không biết dùng nhân sâm độc vị có được không”. Vợ tôi bảo: “Em  còn nhớ lời thầy giảng về nhân sâm khi còn là sinh viên: Các nhà khoa  học Liên Xô đã thí nghiệm cho hai lô chuột nhắt, lô thứ nhất uống nhân  sâm, lô thứ hai làm đối chứng cho uống nước cất, rồi bắt tất cả lội  nước. Kết quả cuối cùng là sau hai giờ lội nước, lô uống nhân sâm có tới  80% số chuột vẫn còn đủ sức lội nước so với đối chứng là  0%”. Tôi bảo:  “Đó là thí nghiệm trên động vật khỏe mạnh, còn em là người chờ đẻ, để  anh phải tra sách cho kỹ đã, không thể thấy nhân sâm là thuốc bổ thì  dùng được”.
      Tôi về phòng làm việc tra cứu trên các tài liệu hiện có như: Dược  điển Việt Nam I (1970). 6 tập sách Những cây thuốc và vị thuốc Việt Nam  của dược sĩ Đỗ Tất Lợi (năm 1980 dược sĩ Đỗ Tất Lợi mới được Nhà nước  phong hàm Giáo sư Đại học) và một số sách của Trung Quốc, Dược điển Liên  Xô IX (1961). Trong mục nói về nhân sâm, tất cả đều không có một chữ  nào khuyên không nên dùng nhân sâm cho người đau đẻ. Chỉ có lời khuyên:  “Những người bệnh có thực tà không dùng được” và truyền thuyết về “Phúc  thống phục nhân sâm... tắc tử” lưu giữ trong đầu tôi. Truyền thuyết kể  rằng có một thầy lang khám cho cháu 3 tuổi bị đau bụng, đi phân lỏng,  thấy cháu quá mệt, thầy định cho dùng nhân sâm, trước khi quyết định  thầy giở sách tra cứu về nhân sâm, ở đoạn cuối trang ghi: phúc thống  phục nhân sâm... Thầy vội gấp sách lại rồi cho cháu uống thang thuốc có  nhân sâm, sau khoảng nửa canh giờ thì cháu tử vong. Thầy tra lại sách,  mở tiếp trang sau có chữ... tắc tử.  Như vậy, sách đã ghi: Đau bụng dùng  nhân sâm... ắt chết (tiếc rằng chữ “ắt chết” lại ở trang sau mà lần đầu  thầy chưa giở ra). Truyền thuyết này đã nhắc nhở tôi phải đọc kỹ tài  liệu để tránh sai sót như người xưa.
Thế là tôi phải thuận theo ý vợ, chia suất nhân sâm 10g thành 5  miếng, đưa cho vợ ngậm 1 miếng, sau 1 giờ thì vợ tôi nhai hết miếng sâm,  đỡ mệt nên ngủ được. Đến 21 giờ tôi vào thăm, vẫn chưa thấy lên bàn đẻ,  sốt ruột quá tôi đến gặp bác sĩ trực (BS. Lý Thị H.) bác sĩ khám cho vợ  tôi bảo: “côn” (cổ tử cung) đã mở được 6 phân rồi. Tôi yên trí là vợ  sắp đẻ rồi ngồi chờ đến 24 giờ vẫn chưa thấy bác sĩ hành xử gì, tôi lại  vào phòng bác sĩ đề nghị kiểm tra cho vợ tôi. Sau khi kiểm tra, bác sĩ  bảo: “côn” không mở được thêm nữa.
  Tôi đề nghị can thiệp y khoa cho vợ tôi đẻ. Bác sĩ bảo: đây là chuyên  môn của tôi, anh là dược sĩ không nên can thiệp vào. Vợ tôi lại yêu cầu  cho ngậm tiếp một miếng sâm nữa để có sức “rặn đẻ”. Tôi nghĩ: đến miếng  sâm này tổng số mới là 4g vẫn chưa quá liều 6g/ngày, nên đưa sâm cho vợ  ngậm. Sau đó, tôi ngồi chờ rồi cũng gục xuống bàn ngủ thiếp đi, khi  tỉnh dậy thì đã 5 giờ sáng, thấy vợ vẫn chưa đẻ được, bác sĩ vẫn “bình  chân như vại”, tôi phải chạy xuống nhà tập thể Bệnh viện A gõ cửa phòng  bác sĩ M. - Trưởng khoa Sản gọi:  M. ơi, dậy ngay cứu vợ tao với! “Côn”  mở 6 phân từ 9 giờ đêm qua mà đến giờ chưa đẻ được.
  Thế là bác sĩ M. và tôi chạy vội lên phòng đỡ đẻ. Bác sĩ M. khám ngay  cho vợ tôi, thấy cổ tử cung đã mở hết nhưng không có cơn co tử cung, có  biểu hiện suy tim thai. Anh lấy máy hút thai trong tủ trực ra, bảo tôi  tiệt khuẩn để cấp cứu. Tôi đem rửa thì thấy tổ tò vò trong giác hút, rửa  sạch giác hút rồi tôi đổ cồn 90 độ vào đốt để tiệt khuẩn, sau lại đổ  cồn 90 độ vào làm lạnh để kịp dùng ngay. Bác sĩ M. bảo tôi bơm máy hút,  hai bác sĩ và hai y tá kéo giác hút và giữ vợ tôi trên bàn đẻ, đến lúc  kéo được con tôi ra thì nó đã ngạt, trắng như túi bóng đựng nước, bác sĩ  M. phải một tay xách ngược hai chân bé lên, một tay phát thật mạnh vào  mông bốn, năm cái bé mới khóc lên được, khi cất được tiếng khóc đầu  tiên, bé mới hồng trở lại. Tôi nín thở từ lúc kéo được con ra khỏi bụng  mẹ đến khi con cất được tiếng khóc chào đời mới thở ra được nhẹ nhàng và  xem đồng hồ, lúc ấy là 7 giờ, mặt trời đỏ như bát tiết vừa ló ra khỏi  đám mây.
  Thế là nhờ bác sĩ M. cấp cứu sau gần 2 tiếng đồng hồ vợ con tôi đã  thoát chết, do bác sĩ Lý Thị H. vô tâm và 2 miếng nhân sâm hảo hạng dùng  cho người đau đẻ đã làm cho vợ tôi đờ tử cung suýt chết cả mẹ lẫn con,  chuyện này tôi nhớ suốt đời. Nay chép lại làm bài học kinh nghiệm Âm án.
  Ngày nay, nhân sâm Hàn Quốc và nhân sâm Trung Quốc (sâm Cát Lâm) nhập  vào nước ta rất nhiều, cứ có tiền là mua bao nhiêu cũng được. Các  nghiên cứu khoa học cũng thông báo có hàng chục trường hợp không nên  dùng nhân sâm độc vị. Thiết nghĩ, câu chuyện này cũng là bài học cảnh  giác cho những bà mẹ mang thai và là đề tài cần nghiên cứu để làm sáng  tỏ thêm về tác dụng lợi, hại của nhân sâm với người chuyển dạ đẻ.
tm