Có những ngày…
Mẹ nấu xong bữa cơm, con chỉ cúi đầu ăn.
Ba đi làm về mệt, con chẳng hỏi một câu.
Ḿnh thấy ḷng chùng xuống…
Một chút hụt hẫng. Một nỗi tủi thân không tên.
“Sao con chẳng thấy những điều ba mẹ đă làm?”
“Yêu thương này… liệu con có bao giờ hiểu?”
Thật ḷng mà nói,
nhiều khi ta cũng chỉ mong một ánh mắt biết ơn,
một cái ôm từ phía con,
hay đơn giản là một lời thủ thỉ:
“Ba mẹ ơi, con cảm ơn.”
Nhưng rồi... chẳng có.
Chỉ là một đứa trẻ đang lớn,
hồn nhiên như thể mọi điều ta trao đi là điều đương nhiên.
Và nếu ta không tỉnh thức,
ta sẽ bắt đầu yêu bằng điều kiện.
Trao đi rồi lặng lẽ đếm lại.
So đo trong ḷng:
“Con có ngoan không?”
“Con có lớn lên trở thành người vô ơn không?”
“Có đáng để ḿnh hi sinh không?”
Nhưng nếu ḿnh dừng lại,
và nh́n sâu vào chính t́nh yêu của ḿnh,
ḿnh sẽ thấy một điều đẹp đến nao ḷng:
T́nh yêu thật – khi không đ̣i hỏi –
lại là nơi ḷng biết ơn trong con nảy mầm vững chắc nhất.
🌱 Con không cảm ơn bằng lời.
Không cúi đầu mỗi lần mẹ gắp phần ngon nhất vào bát.
Không viết thư tri ân mỗi dịp lễ.
Nhưng rồi con lớn lên,
và ḿnh bắt đầu thấy những điều lặng thầm:
Con biết dừng xe khi thấy người già qua đường.
Biết giữ yên lặng để người khác được nói hết câu.
Biết đặt lại chiếc bánh cuối cùng vào phần bạn.
Biết cởi áo khoác ngoài cho bạn khi trời trở lạnh.
Và rồi một ngày…
Con mang về một lọ cao dán v́ nghe mẹ ho cả đêm.
Con nhắc ba đi khám tổng quát trước khi ba nhắc ḿnh.
Con đứng bối rối giữa siêu thị,
và gọi về hỏi:
“Ba mẹ thích ăn ǵ, con mua về nhé?”
Không ai dạy con điều ấy.
Không ai đ̣i hỏi.
Chỉ là – t́nh yêu ḿnh từng âm thầm gieo,
giờ đang nở hoa trong đời sống của con – tự nhiên và đẹp đẽ.
🌸 Biết ơn thật – không nằm ở câu nói “Con cảm ơn”,
mà nằm trong ánh mắt con khi quay về sớm để ăn với ba mẹ một bữa cơm b́nh thường.
Nằm trong việc con sống có trách nhiệm, có tử tế,
có t́nh người – với tất cả những ai đi ngang cuộc đời con.
📌 T́nh yêu hôm nay không được gọi tên,
nhưng một ngày kia,
con sẽ đền ơn – bằng chính cách con làm cha, làm mẹ, làm người.
Và khi ấy…
ta không cần con cảm ơn,
ta chỉ cần đứng yên,
và lặng lẽ mỉm cười.
🕯 Khi ta dừng mong con “trả ơn”,
chính là lúc con được sống trong một không gian yêu thương không áp lực, không gồng gánh,
và tự do trở thành người biết ơn – theo cách đẹp nhất.
📩 VẬY NÊN, NẾU HÔM NAY CON CHƯA NÓI G̀…
📎 Đừng buồn.
📎 Đừng vội nhắc nhở.
📎 Đừng ép con phải ghi nhận.
Thay vào đó,
hăy trao trước – một câu không cần đáp lại:
“Cảm ơn con – v́ chỉ cần con có mặt trong đời ba mẹ, là ba mẹ đă thấy đủ đầy rồi.”
Con có thể không trả lời.
Nhưng một ngày nào đó,
con sẽ nói lại câu ấy –
với người con thương nhất.
Và lúc ấy,
t́nh yêu ḿnh gieo hôm nay,
sẽ trở thành gia tài đẹp nhất con mang theo.
💌 Hăy gửi tặng ai đó bài viết này – như một lời vỗ về ấm áp giữa bộn bề làm cha mẹ.
Có thể không ai nói ra, nhưng ai cũng cần được nhắc rằng: ḿnh đang làm rất tốt.
T́nh yêu thật – không cần đền đáp.
Và biết ơn, luôn t́m đường quay về.
VietBF@sưu tập
|