Người ta thường nói tuổi trẻ là một kho báu — nơi chứa đựng những ước mơ, những khát vọng, những lần vấp ngă và đứng dậy. Nhưng với tôi, tuổi già mới thật sự là sự giàu có. Không phải giàu về vật chất, mà là giàu về trải nghiệm, về kư ức, về những bài học mà không trường lớp nào có thể dạy.
Tuổi già không phải là một lời chia tay với cuộc sống sôi nổi. Nó là một lời chào đến sự sâu lắng. Là lúc ta không c̣n chạy theo những điều phù phiếm, mà bắt đầu lắng nghe chính ḿnh — lắng nghe tiếng thở dài của quá khứ, tiếng cười của hiện tại, và cả sự im lặng đầy ư nghĩa của tương lai.
Mỗi nếp nhăn trên gương mặt tôi là một câu chuyện. Có nếp nhăn của những lần lo lắng cho con cái, có nếp nhăn của những đêm mất ngủ v́ yêu thương, có nếp nhăn của những lần cười đến chảy nước mắt. Tôi không che giấu chúng. Tôi tự hào về chúng. V́ chúng là bằng chứng rằng tôi đă sống — không chỉ tồn tại.
Mỗi bước đi chậm răi hôm nay là dấu vết của một chặng đường đă qua. Là những năm tháng tôi từng chạy nhanh, từng vấp ngă, từng đứng dậy. Giờ đây, tôi không cần phải vội nữa. Tôi đi chậm, nhưng tôi thấy rơ hơn. Tôi không cần phải đến đích nhanh, v́ tôi đă hiểu rằng: hành tŕnh mới là điều quư giá.
Tuổi già là lúc ta học cách buông bỏ. Buông bỏ những kỳ vọng không cần thiết, những giận hờn không đáng có, những điều khiến ta mệt mỏi. Nhưng tuổi già cũng là lúc ta học cách giữ lại — giữ lại những điều thật sự quan trọng: một cái ôm, một lời hỏi thăm, một ánh mắt hiểu nhau không cần nói.
Tôi biết có nhiều người sợ già. Sợ mất đi sự nhanh nhẹn, sợ không c̣n được chú ư, sợ bị bỏ lại phía sau. Nhưng tôi muốn nói với bạn rằng: tuổi già không phải là sự lùi bước. Nó là một bước tiến — tiến vào một giai đoạn mà bạn có thể sống thật với chính ḿnh hơn bao giờ hết.
Tuổi trẻ th́ rực rỡ, c̣n tuổi già th́ sâu lắng. Và chính sự sâu lắng ấy, không ǵ có thể thay thế được. Nó là sự chín muồi của tâm hồn, là sự thấu hiểu không cần lời, là sự b́nh yên sau những giông băo.
Nếu tôi được góp một lời khuyên, th́ đó là: Đừng cố né tránh thời gian. Hăy sống cùng nó, tự hào về nó. Bởi v́ mỗi ngày trôi qua không phải là điều mất đi… mà là một chương mới trong cuốn sách mang tên cuộc đời bạn.
Hăy viết chương ấy bằng sự tử tế, bằng ḷng biết ơn, bằng những cái ôm thật chặt và những cái nh́n thật lâu. Hăy để tuổi già là khoảng thời gian bạn được là chính ḿnh — không cần chứng minh, không cần tranh giành, chỉ cần sống… và mỉm cười.
Tuổi già không phải là kết thúc. Nó là một khúc nhạc trầm, nhưng đầy chất thơ. Và nếu bạn lắng nghe đủ lâu, bạn sẽ thấy: trong từng nốt nhạc ấy, có cả một đời người — đẹp đẽ, sâu sắc, và không hề mất mát.
VietBF@sưu tập
|