
Ông Quang nằm trên giường ôm bụng rên ư ử. Chẳng biết ăn trúng ǵ mà cơn đau mỗi lúc mỗi tăng thêm. Mặt nhăn nhó mếu máo y chang khỉ ăn ớt. Ông cố gắng tḥ tay lên đầu tủ lấy chai dầu nước xanh, nhỏ vài giọt lên bụng rồi xoa tới xức lui. Cơn đau vẫn không thuyên giảm! Ông quạu quọ chửi trổng.
- Mẹ nó! Táo bón cũng chả ra táo bón, mà ruột thừa lại càng không. Bụng kinh th́ thật hoang đường. Tóm lại là sao đây?
Bà Linh đang giặt đồ nghe ông Quang rên thê thảm th́ khựng lại. Bà bỏ dở thau đồ chạy lên nhà trên xem t́nh h́nh. Hai tay c̣n đầy xà bông chùi vội vàng vào chiếc khăn lau bàn. Bà ngồi xuống giường nói thỏ thẻ cùng ông.
- Ông bị sao mà rên la như đang đẻ vậy?
Ông thở hổn hển nh́n sang bà trả lời.
- Phải chi mà đẻ được th́ đâu có khổ giờ này. Tôi chẳng biết bị ǵ mà đau bụng quá trời từ sáng tới nay. Cũng đâu có ăn uống ǵ mà lại trúng thực. Nếu trúng thực th́ phải đi ngoài chứ. Đằng này…
Ông Quang bỏ ngang câu nói rồi tiếp tục ôm bụng quằn quại.
- Không ăn ǵ sao đau. Cái này gọi là bụng làm dạ chịu. Tối ngày ăn nhậu không nổ ruột là may rồi chứ ở đó mà c̣n rên la. Để tôi kêu con Su đi mua vài liều thuốc đau bụng về uống xem khỏi không. Nếu không hết là phải đi viện nội soi. Phần bụng thấy vậy chứ nguy hiểm lắm không phải giỡn chơi được đâu.
Bà gọi con oang oang.
- Su đâu! Đi mua vài liều thuốc đau bụng cho ba mày uống liền! Nhanh lên.
Chỉ nghe một từ “dạ” con bé vội vàng dắt chiếc xe đạp đi ngay.
Dù đă uống thuốc theo lời dặn của dược sĩ, cơn đau chỉ giảm được một lúc rồi trở lại như ban đầu. Bà Linh tá hỏa v́ biết đó là chứng bệnh nguy hiểm, bà tức tốc đưa ông Quang đến bệnh viện.
Tới nơi, các y bác sĩ đă tiếp cận bệnh nhân. Người bác sĩ đeo mắt kính nh́n ông Quang rồi lắc đầu nói.
- Xin lỗi chúng tôi đă hết thuốc chữa.
Ông Quang nghe xong bỗng tái xanh mặt mày. Bà Linh hai chân run lẩy bẩy, nói từng lời lắp bắp.
- Bác…sĩ… nói sao! Hết… thuốc chữa thiệt ư?
Người bác sĩ không nói ǵ mà chỉ gật đầu nhẹ nhàng. Ông Quang nắm lấy tay bà Linh như người sắp chết nói lời sau cùng.
- Bà nè! Nào giờ tôi đi bia ôm chỉ có đúng 1 lần duy nhất. Lần thứ 2, mấy thằng bạn nó rủ nhưng tôi không đi v́ biết mấy nhỏ tiếp viên ấy không đẹp bằng bà. Bà tha lỗi cho tôi nghen! Nhớ ở lại chăm sóc con, nuôi dạy nó cho thật tốt.
Bà Linh nghe xong rơi hai hàng nước mắt. Choàng tay qua cổ ông an ủi vỗ về.
- Anh ráng khỏe lại để sống với mẹ con em. Anh khỏe rồi muốn đi bia ôm bao nhiêu lần cũng được.
Đó là câu nói vô cùng cảm động lần đầu tiên ông nghe từ chính miệng của người vợ phát ra. Ông chảy nước mắt.
- Muộn rồi em! Chắc anh không qua nổi con trăng này. Chính tai em nghe bác sĩ nói rồi đấy.
Người bác sĩ bỗng xua tay.
- Không…không… anh chị hiểu lầm ư tôi rồi. Tức là bệnh viện đă hết vật tư chờ đấu thầu. Riêng về bệnh của anh nhà tôi chưa khám kia mà.
Ông Quang bỗng sáng mắt như một tia hy vọng đang lóa lên. Nhưng ông cũng tỏ vẻ khó chịu đầy tức giận.
- Bệnh viện mà hết thuốc th́ nó là khách sạn chứ đâu c̣n là bệnh viện. Rồi những bệnh nhân vào đây để làm ǵ? Chẳng lẽ vào thăm quan rồi nằm giường bệnh chờ chết ư. Chẳng lẽ chết ở bệnh viện mới huy hoàng hơn là ở nhà.
Người bác sĩ nhẹ nhàng nói với ông.
- Anh b́nh tĩnh để tôi khám xem thế nào đă.
Khám xong vị bác sĩ trả lời.
- Anh nhà bị rối loạn dạ dày. Hạn chế bia rượu, các thức ăn có vị chua và cay. Để tôi cho toa thuốc rồi phiền anh chị ra ngoài mua.
Ông Quang mừng quưnh lên rồi nói mà chẳng suy nghĩ.
- Thôi cha! Cha cứ nói để vợ tôi ghi âm lại rồi ra hiệu thuốc mua, chứ viết ra giấy th́ có thần thánh cũng chưa chắc đọc được chữ bác sĩ! Toàn ḷ xo với hàng rào. Không khéo nó bán thuốc tránh thai th́ có nước bơ mẹ. Đúng không vợ yêu.
Ông Quang nh́n sang bà Linh mỉm cười, bắt gặp đôi mắt của bà liếc ông đă từ bao giờ. Bà hét lớn:
- Ông về nhà biết tay tôi. Bày đặt bia ôm với rượu ôm. Tôi đă nghi từ lâu lắm rồi. Nay chính miệng ông thừa nhận không c̣n chối quanh co như trước.
Bà Linh tức giận bỏ ra ngoài, ông Quang nh́n sang vị bác sĩ rồi trách.
- Tại ông đấy.
Người bác sĩ nhún vai cau mày.
- Đâu phải tại tôi. Tại bệnh viện hết thuốc chờ đấu thầu.
Ông Quang thở dài đầy ngao ngán.
- Phen này mới thật sự là bụng làm dạ chịu đây.
VietBF@sưu tập