
Trong giáo lư nhà Phật, có một câu rất ngắn mà thấm thía đến tận đáy ḷng:
"Bồ Tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả."
Người tu hành như Bồ Tát, khi làm bất cứ việc ǵ, luôn sợ ngay từ khi gieo nhân:
Một niệm tham, một câu nói ác, một hành động bất thiện — tất cả đều dè dặt, cẩn trọng, không dám buông lung.
Bởi các ngài thấy rơ: gieo nhân nào, chắc chắn gặt quả ấy.
Ngăn nhân xấu từ sớm, tức là không cần lo quả xấu về sau.
Ngược lại, chúng sinh mê mờ, không sợ khi gieo nhân, chỉ đến khi quả khổ trổ ra:
Bệnh tật mới biết tiếc sức khỏe.
Gia đ́nh đổ vỡ mới biết quư t́nh thân.
Mất tiền mất danh mới ân hận những tham vọng bừa băi.
Lúc ấy, oán trời trách người, đổ thừa hoàn cảnh, nhưng chẳng biết rằng mọi khổ đau đều từ nhân ḿnh từng tự tay gieo lấy.
🌿 Bồ Tát lấy trí tuệ soi đường.
Biết nhân nào đưa đến khổ, dứt khoát tránh xa.
Biết nhân nào đưa đến an lạc, kiên tŕ bồi dưỡng.
🌿 Chúng sinh lấy cảm xúc làm chủ.
Thấy vui th́ làm, thấy lợi th́ chạy theo, bất chấp hậu quả mai sau.
⚡ Gốc của khổ đau không ở bên ngoài.
⚡ Tất cả nằm trong từng hạt giống ta gieo hôm nay.
Bởi vậy, muốn đời sau an vui, ngay bây giờ phải giữ tâm thanh tịnh, sống thiện lành từng việc nhỏ, từng lời nói, từng ư nghĩ.
"Không ai cứu được ta, ngoài chính ta giữ lấy tâm ḿnh."
VietBF@sưu tập