Tôi luôn tin tưởng chồng ḿnh, cho đến đêm hôm đó…
Sau 4 năm kết hôn và có một cô con gái xinh xắn, tôi từng nghĩ t́nh yêu của vợ chồng ḿnh là vững bền. Nhưng hóa ra, mọi thứ chỉ cần một người không đủ bản lĩnh là có thể đổ vỡ.
Tôi tên N., 31 tuổi, đang sống cùng chồng và con trong một căn hộ nhỏ ở thành phố. Dạo gần đây được nghỉ hè nên tôi gửi con gái về quê ngoại chơi với ông bà ít bữa.
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tối, khi tôi thức dậy giữa đêm v́ khát nước. Quay qua ôm chồng, tôi thấy anh vẫn thức, ôm điện thoại cười tủm tỉm. Anh không biết tôi đă tỉnh. Linh cảm mách bảo có điều ǵ đó bất thường, tôi lặng lẽ ghi nhớ hành động đó mà không nói ǵ.
Sáng hôm sau, khi chồng vẫn đang ngủ say, tôi nhẹ nhàng dùng vân tay của anh để mở khóa điện thoại. Tin nhắn mới nhất là từ một người tên H.P với nội dung đơn giản là "Sáng nay cà phê ban công đẹp tuyệt, nhớ ai đó từng nói thích khung cảnh này." Một câu nói chẳng có ǵ đặc biệt, nếu người nhận không phải là chồng tôi.
Ṭ ṃ, tôi kiểm tra lịch sử tṛ chuyện. Những ḍng tin nhắn ướt át, gợi nhắc kỷ niệm cũ. Tôi chợt phát hiện, H.P chính là mối t́nh đầu của chồng – người yêu cũ thời phổ thông mà tôi từng nghe anh kể một lần duy nhất, tưởng như đă ch́m vào dĩ văng.
Sốc hơn cả, tôi phát hiện chồng ḿnh đă chuyển tiền cho cô ta với lư do "giúp đỡ". 5 triệu không lớn, nhưng đủ để tôi hiểu mức độ thân thiết đă vượt giới hạn t́nh bạn thông thường. Tôi thấy cả những lời lẽ thân mật, ngọt ngào, kiểu như "Em vẫn giữ nét xưa", hay "Nếu ngày đó khác đi, chắc chúng ta..." những câu nửa đùa nửa thật khiến máu tôi sôi lên từng cơn.

Ảnh minh họa
Thế nhưng tôi không làm ầm lên. Tôi chọn cách khiến anh phải ghi nhớ.
Tối đó, khi chồng ngủ, tôi vào ví của anh- chiếc ví mà anh giữ như bảo vật và lôi ra bức ảnh cũ kỹ giấu trong ngăn phụ. Đúng như tôi đoán: là ảnh thẻ của H.P từ hồi cấp 3.
Tôi mang bức ảnh đó sang tiệm in gần nhà, phóng to kích cỡ bằng ảnh cưới, rồi âm thầm treo ngay cạnh ảnh đại gia đ́nh giữa pḥng khách.
Sáng hôm sau, khi cả nhà đang chuẩn bị ăn sáng, bố mẹ chồng vô t́nh nh́n thấy bức ảnh lạ lẫm và hỏi dồn dập: “Ảnh ai vậy con?”
Tôi b́nh thản đáp:
– Là người con định mời về làm “vợ cả” cho chồng, v́ h́nh như anh ấy vẫn chưa quên người cũ.
Cả nhà chết lặng. Chồng tôi mặt tái nhợt, bố mẹ chồng giận tím mặt, kéo anh ra "họp khẩn". Tôi đưa ra tất cả tin nhắn đă lưu, bằng chứng chuyển khoản và bức ảnh cũ trong ví. Không c̣n ǵ để chối căi, chồng tôi chỉ biết quỳ xuống xin lỗi rối rít, hứa sẽ xóa hết liên lạc, xóa cả h́nh, và hứa không bao giờ dính dáng đến quá khứ nữa.
Tôi không biết lời hứa đó có được bao lâu. Nhưng ít nhất, lần này tôi không đánh ghen, không mất b́nh tĩnh, mà vẫn khiến anh sợ đến xanh mặt.
Có lẽ, phụ nữ khi bị phản bội, không cần phải ồn ào. Chỉ cần đủ thông minh và b́nh tĩnh, th́ ai cũng sẽ biết ḿnh là “chính thất” thật sự.
VietBF@ sưu tập