
Thế gian sinh đủ thứ nghề.
Riêng nghề "làm vợ" bộn bề lo toan.
Chưa nghề gót ngọc đài trang,
Môi hồng, má thắm bạt ngàn cây si.
Bùi tai mật nhỏ thầm thì,
Dời xa cha mẹ bước đi theo chồng.
Toàn làm những việc không công,
"Đẻ thuê, chăm mướn" lương không một hào.
Tảo tần gắn "trách nhiệm cao"
Tay, chân rồi miệng khi nào mới ngơi.
Chăm con đã mệt bở hơi,
Chăm chồng những lúc dở hơi muộn phiền.
Tính tình thay đổi kinh niên,
Nhất khi chồng hỏi "dịu hiền" xưa đâu?
Cái nghề "căng kéo" bù đầu,
"Rối như canh Hẹ" cậy đâu bây giờ.
Đàn ông thường vẫn thờ ơ...
Nghĩ ''Nghề làm vợ'' do trời tặng ban.
Vòng quanh đi khắp thế gian
Nghề “làm vợ" ở Việt Nam tuyệt vời.
Bắc thang lên hỏi ông trời!
Cái nghề "làm vợ" muôn đời tôn vinh.
Muốn sướng thì lên Thiên Đình.
Nghề này chưa có tiếng mình - mình ơi?
Bà nào cũng sợ lên trời!
Giữ nghề - giữ nghiệp tuyệt vời nhân gian.
Về già còn sức, còn ham...
Truyền cho con cháu vẻ vang muôn đời!
VietBF@sưu tập