Ngày xưa, tôi từng xinh đẹp. Bước chân tôi đi qua, bao ánh mắt ngoái nhìn, cả thế giới như rộng mở trước mặt. Nhưng rồi thời gian lặng lẽ lấy đi nhan sắc, để lại trên gương mặt tôi những nếp nhăn, trên da thịt tôi những dấu vết không thể xóa.
Tôi đã nhận được nhiều đoá hồng, nhưng cũng từng bị gai nhọn làm chảy máu. Tôi đã đi qua hạnh phúc và cả những đêm lạnh lẽo, qua sa mạc, bão tố và cả những vết thương chẳng ai thấy được. Tôi không gục ngã, tôi vẫn đi tiếp.
Mỗi thử thách, mỗi vết thương, mỗi lần rơi nước mắt… tất cả đã tôi luyện tôi, khiến tâm hồn tôi mạnh mẽ và sáng ngời hơn. Người ta nghĩ vẻ đẹp của tôi đã tàn phai theo năm tháng. Họ lầm rồi. Chính những khắc nghiệt ấy đã biến trái tim tôi từ một viên đá thô thành một viên kim cương rực rỡ.
Giờ đây, sau đôi mắt mờ đi bởi bao giọt lệ, sau làn da nhăn nheo của tuổi già, ẩn giấu là một tâm hồn rực rỡ. Tôi vẫn đẹp, thậm chí đẹp hơn cả tuổi đôi mươi – bởi vẻ đẹp ấy không còn nằm ở gương mặt, mà nằm trong khí chất, trong ánh nhìn, trong cả sự kiêu hãnh của một đời đã đi qua.
Tôi không còn chạy theo những ánh nhìn ngưỡng mộ, cũng chẳng cần chứng minh gì với ai. Tôi sống an nhiên, yêu bản thân, yêu cả những vết nhăn và mái tóc bạc. Vì tôi biết, chúng là bằng chứng cho một cuộc đời đã từng yêu sâu sắc, từng đau thật nhiều, và từng sống hết mình.
Tôi đẹp – không phải vì ai ngợi khen, mà vì tôi hiểu giá trị của chính mình. Vẻ đẹp ấy là sự bình yên, lòng bao dung và nụ cười không còn cần lý do.
VietBF@sưu tập