
Một ông phó thủ tướng về thăm trường. Đáng lẽ, đó phải là một cơ hội để quan chức hiểu thêm về đời sống thực tế của thầy tṛ, để thấy những ǵ c̣n thiếu thốn và cần cải cách. Nhưng không. Thay vào đó, toàn trường biến thành sân khấu lễ nghi: học sinh phơi nắng, phơi mưa, đánh trống, thổi kèn, tặng hoa rước quan. C̣n thầy cô th́ xếp hàng, che lọng, hầu hạ chẳng khác nào tiếp đón một vị vua chúa.
Đó không phải là giáo dục. Đó là vô giáo dục.
Trong môi trường học đường, thầy cô phải là tấm gương để học sinh noi theo. Nhưng hôm nay, học sinh nh́n thấy ǵ? Thầy cô, thay v́ đứng trên bục giảng, truyền đạt kiến thức và nhân cách, lại chạy theo h́nh thức, bỏ lớp, bỏ bài, chỉ để làm nền cho một cuộc viếng thăm đầy kịch tính. Người ta dạy học tṛ “phẩm giá, lễ nghĩa”, nhưng chính những người đứng đầu ngành lại quên mất phẩm giá và lễ nghĩa căn bản nhất: tôn trọng học tṛ.
Thực chất, việc cho cả trường nghỉ học để chào đón quan chức chẳng khác nào biến giáo dục thành một tṛ hề. Nó không c̣n là nơi trồng người, mà trở thành một sân khấu chính trị rẻ tiền.
Giáo dục không cần học sinh thuộc làu những khẩu hiệu khô cứng. Giáo dục càng không cần những màn “tŕnh diễn ḷng trung thành” giả tạo. Giáo dục cần sự tôn trọng: tôn trọng học tṛ đến lớp để học, tôn trọng thầy cô với cương vị là nhà giáo, tôn trọng trường học như một nơi thiêng liêng của tri thức.
Một nền giáo dục mà từ hiệu trưởng, thầy cô đến quan chức đều lẫn lộn vai tṛ, coi học tṛ là quân hầu, coi thầy cô là bồi bàn, th́ nền giáo dục ấy chỉ c̣n lại cái xác, mất đi linh hồn. Và khi “vô giáo dục” lên ngôi trong ngành giáo dục, th́ điều đáng sợ không phải là một buổi học bị hủy, mà là cả một thế hệ bị hỏng.
Quốc Khải

Hai cán bộ xă tại Đan Phượng (Hà Nội) đang bị điều tra về hành vi "bảo kê" cho hoạt động chứa chấp, tổ chức sử dụng ma túy trên địa bàn - thông tin trong buổi họp báo về t́nh h́nh kết quả công tác công an quư 3, nhiệm vụ công tác trọng tâm các tháng cuối năm 2025 của Bộ công an.
Đấy, lâu lâu lại phải làm vài chú tốt thí vậy th́ mới có cái để tuyên truyền và nói láo, chứ vấn nạn cán bộ "làm nghề nào - ăn nghề đó" th́ c̣n lạ ǵ nữa. Kiểm lâm th́ bắt tay với lâm tặc để phá nát từng mảng rừng; công an đánh án mại d.âm th́ bảo kê cho các đường dây hoạt động; đánh án cờ bạc, m.a tuư cũng tương tự. Nếu ngày xưa dân ta nói "cán bộ là đầy tớ của nhân dân", th́ nay có lẽ phải sửa lại: "Cán bộ là đồng nghiệp của tội phạm" mới đúng.
Mà danh tính 2 cán bộ này cũng chẳng thấy thông tin công khai, khác hẳn với lúc người dân phạm tội th́ sẽ được đưa mặt mũi, thông tin quê quán đầy đủ. Nên dư luận cũng đang xôn xao liệu có tồn tại 2 tên cán bộ bảo kê này thật không, hay lại chỉ là một chiêu bài truyền thông chứng tỏ cả hệ thống “không có vùng cấm trong xử lư cán bộ sai phạm” nhỉ.
Linh

Hai bức ảnh – Hai nền giáo dục, Hai tư thế con người
Ảnh thứ nhất, cô giáo Việt Nam Cộng Ḥa bắt tay Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon.
Một người phụ nữ Việt nhỏ bé nhưng ngẩng cao đầu, mỉm cười tự nhiên, và đối diện thẳng với lănh đạo của cường quốc lớn nhất thế giới.
Không có nịnh bợ, không có khúm núm.
Đó là h́nh ảnh của một nền giáo dục biết nuôi dưỡng ḷng tự trọng và nhân cách độc lập – nơi người thầy được xem là biểu tượng của tri thức và phẩm giá, chứ không phải công cụ trang trí cho quyền lực.
Ảnh thứ hai, cô giáo thời Cộng Sản VN trong tà áo dài xếp hàng cầm dù che mưa cho lănh đạo đến thăm trường.
Lănh đạo đi giữa, ung dung, c̣n những người mang sứ mệnh gieo tri thức lại cúi đầu phục vụ.
Một cảnh tượng khiến người ta chạnh ḷng – bởi ở nơi lẽ ra thầy cô phải được tôn vinh, họ lại trở thành phông nền cho lễ nghi h́nh thức.
Hai bức ảnh – hai thời đại, hai triết lư giáo dục:
Một bên dạy con người đứng thẳng và tôn trọng lẫn nhau.
Một bên lại tập cho con người quen cúi đầu và nịnh bợ quyền lực.
Giáo dục không chỉ là dạy chữ, mà c̣n dạy tư thế làm người.
Khi người thầy mất quyền được ngẩng cao đầu, học tṛ cũng sẽ mất dần niềm tin rằng tri thức có thể giúp họ đứng thẳng trong cuộc đời.
Trần Văn Hùng