
Sáng nay trên đường đi làm, tôi nhìn thấy một người vội vã, vừa đi vừa cắm mặt vào điện thoại, trông mệt mỏi mà vẫn cố chạy nhanh hơn những người xung quanh. Tôi bỗng nghĩ đến chính mình, đến những lúc chúng ta mải mê so sánh, mải mê chạy theo người khác mà quên mất bản thân đang ở đâu.
Bạn biết không, cuộc đời không phải cuộc đua đường dài với mọi người. Nó là hành trình với chính mình. Có những ngày bạn chậm hơn, có những ngày bạn mệt mỏi, có những lúc thất bại… nhưng không sao cả. Quan trọng là bạn bước tiếp, dù chậm, dù nhỏ, dù đôi khi muốn dừng lại.
Nhớ những lần bạn vấp ngã: đôi giày bị bẩn, quần áo lấm lem, tay chân đau nhức… nhưng sau đó bạn đứng dậy, lau sạch, đi tiếp. Cuộc đời cũng vậy, sau mỗi vấp ngã là trưởng thành, sau mỗi áp lực là những ngày bình yên, chỉ cần bạn không bỏ cuộc.
Hãy nhìn quanh bạn: người hàng xóm sáng nào cũng tập thể dục, bạn thấy họ nhanh hơn, giỏi hơn? Không sao cả, họ có hành trình của họ, bạn có hành trình của bạn. Hãy so sánh hôm nay với hôm qua, chứ đừng so sánh với bất kỳ ai khác.
Cuộc sống này, đôi khi chỉ cần bạn bước đi từng bước, nhìn lại thấy mình đã cố gắng hơn ngày hôm qua là đủ. Không vội vàng, không gấp gáp, không áp lực từ ai cả. Chỉ cần đua với chính mình, bạn sẽ thấy áp lực ngoài kia rồi cũng tan, và bình yên sẽ đến theo cách nhẹ nhàng nhất.
VietBF@sưu tập