Đêm đã khuya, ngôi nhà nhỏ nằm im trong khoảng lặng. Người mẹ chồng ngồi trong gian bếp, đôi mắt nhìn ra vườn, nhớ về quãng đời làm dâu của mình năm xưa.
Ngày ấy, bà cũng từng run rẩy bước về nhà chồng, từng sợ hãi mỗi lời soi xét, từng khép nép trước từng bữa cơm. Nhưng rồi, bà tự nhủ: “Nếu đã là gia đình, thì hãy cố mà thương nhau”. Vậy nên, khi con trai lập gia đình, bà đã chọn cách sống khác.
Bà nhường bếp cho con dâu, để cô thoải mái nêm nếm theo ý mình. Bà nhường việc chăm cháu, để con dâu được tự do nuôi con theo cách riêng. Bà tránh can thiệp chuyện riêng của hai vợ chồng, chỉ mong nhà cửa yên ấm, con cái thuận hòa.
Ông chồng bà – cũng là một người cha chồng nghĩa tình – chưa bao giờ phân biệt “con dâu, con gái”. Ông xem dâu như con, vẫn gọi một tiếng “con ơi” đầy ấm áp.
Ngỡ rằng tình thương và sự bao dung ấy sẽ giúp cho mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu trở nên gần gũi, nhẹ nhõm. Thế nhưng, thực tế lại khác.
Con dâu bà sống hời hợt, như người ở trọ. Dù ở chung nhà, nhưng ít khi chuyện trò. Gặp ngoài phòng khách cũng chỉ gật đầu, rồi lặng lẽ rút vào phòng riêng, như một thế giới tách biệt. Mẹ chồng đau ốm, chẳng nghe một lời hỏi thăm. Việc nhà lấp lửng, con dâu coi như trách nhiệm của ai khác. Được thương, được chiều, cô cho đó là điều hiển nhiên. Không một câu cảm ơn. Không một lời tri ân.
Bà thở dài, lòng thoáng buồn.
Độc lập không có nghĩa là vô tâm. Sống văn minh không đồng nghĩa với sống lạnh lùng. Người ta có thể mở lòng thương bạn như con, thì bạn cũng nên học cách cư xử như một người con thực sự.
Gia đình – dù là nhà mình hay nhà chồng – đều là nơi gìn giữ yêu thương. Chẳng cần bạn chăm sóc cha mẹ chồng như ruột thịt, chỉ cần có lòng. Một câu hỏi han, một ánh mắt biết ơn, một nụ cười quan tâm… đôi khi còn quý hơn muôn ngàn món quà đắt tiền.
Ngoài kia, đêm vẫn sâu. Trong lòng bà, vẫn còn một khoảng trống. Nhưng bà tin, nếu một ngày nào đó con dâu biết mở lời, biết nghĩ, biết điều, thì khoảng cách sẽ dần thu hẹp. Bởi làm dâu thời nay, không cần hoàn hảo. Chỉ cần biết sống có tình.
VietBF@sưu tập