View Single Post
  #1  
Old  Default KHÔNG CỨU KẺ PHẢN BỘI
​Cuộc điện thoại bất ngờ vang lên, khiến Tamara giật ḿnh, làm đổ ly cà phê ra bàn.
Cô liếc nh́n màn h́nh: số của bệnh viện. Tim cô thắt lại, nhưng không phải v́ sợ hăi cho Vadim (Chồng cô), mà là v́ sợ hăi trước sự lựa chọn mà cô sắp phải đối mặt.
​Hai mươi ba năm hôn nhân lướt qua trước mắt cô như những thước phim cũ. Lần đầu gặp gỡ, một doanh nhân trẻ thành đạt, nụ cười rạng rỡ, hoa mỗi ngày... Rồi đám cưới, đứa con đầu, đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư... Và những lời anh nói mà cô vẫn nhớ như in:
​"Em cần ǵ phải đi làm? Anh kiếm đủ rồi. Em sẽ sống như một nữ hoàng. Hăy chăm sóc gia đ́nh và con cái. Mọi thứ khác cứ để anh lo." Vadim vừa nói vừa vuốt tóc cô.
​Tamara là một sinh viên kinh tế mới ra trường, ấp ủ ước mơ về sự nghiệp. Nhưng cô yêu anh nhiều đến nỗi đồng ư. Vadim chu cấp cho gia đ́nh dư dả. Một biệt thự bốn tầng ở khu dân cư cao cấp, đi du lịch hai lần một năm, con cái học trường tư. Một bức tranh gia đ́nh hoàn hảo mà cô từng rất tự hào.
​Điện thoại vẫn reo. Tamara từ từ lướt ngón tay trên màn h́nh.
​"A-lo?"
​"Tamara Andreevna?" Giọng bác sĩ nghiêm trọng. "Chúng tôi cần cô. Kết quả xét nghiệm đă có, và cô là người hiến tạng duy nhất phù hợp với chồng cô."
​Tamara nhắm mắt lại. Chỉ một tuần trước, cuộc sống của cô vẫn trôi đi b́nh thường. Con cái, đứa lớn đă vào đại học, hai đứa giữa học cấp ba, đứa út học lớp bảy. Vadim như thường lệ, làm việc đến khuya. Tamara lo việc nhà, chăm sóc con cái. Nhưng một điều ǵ đó đă thay đổi giữa họ. Anh trở nên lạnh nhạt, ngủ trong pḥng làm việc và giải thích là v́ mệt mỏi. Và rồi, cô chợt nhận ra người chồng mà cô đă sống chung gần một phần tư thế kỷ đă trở nên xa lạ.
​Rồi sau đó là chuyến đi lên núi , Vadim khăng khăng rằng anh cần nói chuyện riêng với cô. Và cuộc nói chuyện kinh hoàng đó, khi bọn trẻ đă đi dạo.
​"Vadim, anh có người phụ nữ khác phải không?" Câu hỏi đă nhen nhóm trong ḷng cô từ lâu cuối cùng cũng thoát ra.
​Anh im lặng, nh́n về phía xa xăm. Tamara thấy một đường gân trên thái dương anh giật nhẹ.
​"Ừ. Lâu rồi." Giọng anh b́nh thản, như thể đang nói về thời tiết chứ không phải đang phá vỡ cuộc sống chung của họ. "Và tiện thể, anh sẽ nộp đơn ly hôn. Căn nhà này là của anh. C̣n em sẽ sống thế nào, đó là vấn đề của em. Anh đâu có ép em sinh con. Nếu em chịu đi làm, giờ đây đă không ngồi đây mà không có tiền."
​Tamara cảm thấy mặt đất dưới chân ḿnh sụp đổ.
​- Thế c̣n bọn trẻ? Anh có nghĩ đến chúng không?
​- Bọn trẻ sẽ ở với anh. Lần đầu tiên, Vadim nh́n thẳng vào mắt cô. - Chúng không cần em, chúng yêu anh hơn.
​Và có lẽ đó là sự thật. Vadim luôn là anh hùng trong mắt bọn trẻ, anh mang quà về, tổ chức tiệc tùng, đáp ứng mọi yêu cầu. C̣n cô, cô là người luôn nói "không", người bắt chúng làm bài tập, người la mắng khi chúng bày bừa. Những công việc thường ngày, những công việc thầm lặng không ai cảm ơn.
​Anh đứng dậy và bỏ đi, để lại cô ngồi trên băng ghế với một khoảng trống rỗng trong ḷng. Nhưng anh đi chưa được hai mươi mét th́ một tiếng hét vang lên. Vadim trượt chân trên con đường núi hẹp và rơi xuống vực thẳm.
​Mọi thứ như một màn sương mờ, tiếng hét của cô, bọn trẻ chạy đến khi nghe thấy tiếng động, đội cứu hộ, máy bay trực thăng, bệnh viện. Chẩn đoán: găy xương đa chấn thương, xuất huyết nội, suy thận.
​"Cô hiểu rằng nếu không được ghép thận, anh ấy sẽ không qua khỏi chứ?" Giọng bác sĩ trong điện thoại tiếp tục. "Tamara Andreevna, cô c̣n đó không?"
​- Vâng, cô trả lời. - Khi nào tôi phải đến?
​- Càng sớm càng tốt. Hăy chuẩn bị cho ca phẫu thuật ngay hôm nay.
​Tamara đặt điện thoại xuống. Ngôi nhà im lặng, bọn trẻ đă ở bệnh viện với bố. Chỉ có đứa út, Polina, ở nhà, nhưng giờ nó đang ngủ trên lầu. Tamara đến gần gương ở sảnh. Một người phụ nữ 47 tuổi dễ mến, với đôi mắt mệt mỏi và những nếp nhăn ở khóe môi. Ngày xưa, cô từng là một người đẹp mà Vadim đă gặp trong một bữa tiệc sinh viên. Bây giờ, cô gái đó chỉ c̣n lại cái tên.
​Tamara lấy túi xách, cho tài liệu và quần áo thay vào. Cô lên xe và lái đến bệnh viện.
​Bọn trẻ đợi ở hành lang pḥng hồi sức, mắt đỏ hoe v́ khóc, vẻ mặt bàng hoàng.
​- Mẹ! Con gái lao vào ôm cổ cô. - Bố sẽ được cứu phải không? Thật không mẹ?
​Tamara ôm con gái, vuốt đầu các con trai cô.
​- Diana, cô quay sang con gái lớn, - hăy thu dọn đồ đạc và về nhà. - Cả bốn đứa. - Mẹ sẽ ở lại.
​- Nhưng, mẹ... Kirill con trai giữa, bắt đầu muốn nói
​- Không nhưng nhị ǵ cả. - Bác sĩ đang làm hết sức có thể. - Các con cần nghỉ ngơi.
​Khi bọn trẻ cuối cùng đă rời đi, Tamara tiến đến gặp vị bác sĩ đang trực ở hành lang.
​- Tôi có thể vào thăm anh ấy không?
​Bác sĩ gật đầu và dẫn cô vào pḥng chăm sóc đặc biệt. Vadim nằm đó, truyền dịch, bị quấn quanh bởi những sợi dây. Trong giây lát, cô cảm thấy sợ hăi. Cô chưa bao giờ thấy anh bất lực như vậy. Luôn mạnh mẽ. Luôn độc đoán. Bây giờ anh chỉ là một người bệnh nặng. Đang đứng giữa lằn ranh sự sống và cái chết.
​- Anh ấy có tỉnh không? Tamara hỏi.
​- Có, nhưng yếu. Bác sĩ trả lời. - Đừng làm anh ấy mệt.
​Cô bước đến giường. Vadim mở mắt và nh́n cô. Không chút ấm áp, không một lời biết ơn, ngay cả bây giờ.
​- Em...Giọng anh khản đặc.
​- Vâng,Tamara ngồi xuống bên cạnh. - Bác sĩ nói rằng em là người hiến tạng duy nhất phù hợp.
​Anh nh́n cô. Im lặng. Không một lời cảm ơn. Không một lời xin lỗi. Như thể việc cô hiến thận cho anh cũng tự nhiên như việc cô đă hiến dâng hai mươi ba năm cuộc đời ḿnh.
​- Anh sẽ làm tất cả cho em. Cuối cùng anh cũng lên tiếng. - Sau ca phẫu thuật. Anh sẽ cho em một nửa căn nhà, anh sẽ...
​- Không cần, Tamara lắc đầu. - Không cần hứa hẹn ǵ cả. Đặc biệt là những điều anh không có ư định thực hiện.
​Cô đứng dậy. Đến bên cửa sổ. Qua tấm kính, cô có thể nh́n thấy sân bệnh viện. Mọi người vội vă đi đâu đó, không ai để ư đến nhau. Giống như cô và Vadim suốt những năm qua.
​- Em cần suy nghĩ, cô nói và không quay lại.
​- Có ǵ mà phải nghĩ? Trong giọng nói của anh thoáng lên sự độc đoán quen thuộc. - Em là mẹ của con anh, em không thể...
​- Có thể, cô quay lại nh́n anh. - Hoàn toàn có thể.
​Tamara rời khỏi pḥng và đi đến pḥng bác sĩ. Ông đang xem một số tài liệu.
​- Tôi muốn biết tất cả các rủi ro, cô nói. - Và hậu quả.
​Bác sĩ bắt đầu giải thích, đây là một ca phẫu thuật nghiêm trọng, thời gian hồi phục lâu dài, có thể có biến chứng, cuộc sống với một quả thận có nhiều hạn chế. Tamara lắng nghe cẩn thận, gật đầu. Rồi cô hỏi câu hỏi quan trọng nhất:
​- Và điều ǵ sẽ xảy ra nếu tôi từ chối?
​Bác sĩ nh́n cô với vẻ khó hiểu.
​- Cô đă đồng ư rồi mà...
​- Tôi chưa nói là tôi đồng ư, Tamara đứng thẳng người. - Tôi chỉ hỏi. Điều ǵ sẽ xảy ra với anh ấy. Nếu tôi từ chối?
​- Chúng tôi sẽ đưa anh ấy vào danh sách chờ. Nhưng cơ hội t́m được người hiến tạng nhanh chóng... là rất thấp, bác sĩ nh́n cô. - Cô có hiểu rằng chúng ta đang nói về mạng sống của chồng cô không?
​Tamara gật đầu.
​- Tôi hiểu. C̣n ông có hiểu rằng chúng ta cũng đang nói về cuộc đời của tôi không?
​Cô bước ra khỏi pḥng. Và đi dọc theo hành lang dài của bệnh viện. Trên đường, cô gặp Diana, con gái lớn. Có vẻ như nó không đi về với những đứa c̣n lại.
​- Mẹ, mẹ đă nói chuyện với bác sĩ chưa? Khi nào phẫu thuật vậy mẹ?
​Tamara nh́n con gái - gần như đă trưởng thành, giống bố nó đến lạ.
​- Đi, chúng ta ngồi xuống, cô chỉ vào chiếc ghế dài bên cửa sổ. - Chúng ta cần nói chuyện.
​Họ ngồi xuống. Diana lo lắng vân vê vạt áo khoác, hệt như một đứa trẻ.
​- Mẹ sẽ không hiến thận, Tamara nói một cách đơn giản.
​- Cái ǵ? Diana lùi lại. - Mẹ đùa à? Bố sẽ không sống được nếu không phẫu thuật!
​- Mẹ biết, Tamara nắm tay con gái. - Và mẹ rất tiếc. Mẹ thực sự tiếc. Nhưng mẹ không thể làm điều đó.
​- Không thể hay không muốn? Giọng con gái cô đầy tức giận.
​- Cả hai, Tamara nói một cách b́nh thản, mặc dù bên trong cô đang quặn thắt v́ đau đớn. - Diana, bố con... trước khi ngă, đă nói với mẹ rằng ông ấy sẽ ly hôn. Rằng ông ấy đă hẹn ḥ với người phụ nữ khác từ lâu. Rằng ông ấy sẽ để mẹ không có ǵ cả.
​Diana nh́n mẹ với vẻ không tin.
​- Không, không phải sự thật. Mẹ bịa ra để biện minh cho ḿnh...
​- Hăy gọi cho chú Igor, Tamara ngắt lời. - Anh trai của bố. Chú ấy biết về vụ ly hôn. Và về người phụ nữ mới của bố. Chú ấy đă biết chuyện này được hai năm rồi.
​Diana bối rối lấy điện thoại ra, nhưng Tamara đặt tay lên tay nó.
​- Không phải bây giờ. Bây giờ hăy nghe mẹ. Hai mươi ba năm qua, mẹ đă sống chỉ v́ các con - con, các anh em của con, và bố. Mẹ đă quên đi ước mơ, sự nghiệp, tài năng của ḿnh. Mẹ đă trở thành cái bóng của bố con. Vô h́nh, nhưng luôn sẵn sàng hỗ trợ.
​Tamara dừng lại một chút. Diana im lặng, nh́n mẹ như thể lần đầu tiên nh́n thấy bà.
​- Và con biết mẹ nhận được ǵ không? Sự chế giễu, thiếu tôn trọng, sự phản bội. Bố con chưa bao giờ yêu mẹ. Chỉ lợi dụng mà thôi. Nhưng không yêu.
​- Mẹ...
​- Nếu mẹ hiến thận cho ông ấy, điều ǵ sẽ thay đổi? Ông ấy vẫn sẽ đi với người khác. Vẫn sẽ bỏ mẹ không có tiền. Nhưng mẹ lại mất đi sức khỏe. Trở thành một người tàn tật. Lúc đó, mẹ sẽ cần ai?
​- Chúng con! Diana kêu lên. - Chúng con cần mẹ!
​Tamara cười buồn.
​- Thật sao? Con có nhớ năm ngoái, khi mẹ bị ốm và nhờ con đi mua thuốc, con đă nói: 'Mẹ ơi, đừng làm phiền, con có việc quan trọng' không? Làm sao các con lại cười thói quen, lời nói của mẹ? Sao lại phớt lờ những yêu cầu của mẹ?
​Diana cúi đầu.
​- Các con luôn nh́n mẹ bằng con mắt của bố. Và nh́n thấy những ǵ ông ấy thấy - một người thất bại, một bà nội trợ, một người không có hoài băo. Nhưng đó không phải là mẹ, Diana. Đó không phải là con người thật của mẹ.
​Tamara đứng dậy.
​- Mẹ sẽ đi. Không chỉ rời khỏi bệnh viện, mà là rời khỏi cuộc đời các con. Có thể bố con sẽ sống sót. Có thể không. Nhưng mẹ sẽ không bao giờ cho phép người khác quyết định hạnh phúc của ḿnh nữa.
​- Mẹ... mẹ bỏ rơi chúng con sao? Giọng Diana run rẩy. - Sao mẹ có thể?
​- Mẹ không bỏ rơi con cái của ḿnh, Tamara lắc đầu. Mẹ chỉ ngừng hy sinh bản thân. Đó là hai chuyện khác nhau.
​Cô cúi xuống và hôn lên trán con gái.
​- Hăy chăm sóc các em.
​- Mẹ... mẹ đang tước đi cơ hội sống của bố! Diana hét lên theo sau cô.
​Tamara dừng lại, nhưng không quay đầu.
​- Không, con yêu. Đây là cái giá cho tất cả những ǵ ông ấy đă làm với mẹ.
​Cô bước ra khỏi bệnh viện, cảm thấy một sự nhẹ nhơm kỳ lạ. Cô rút tiền mặt từ máy ATM từ khoản tiền tiết kiệm bí mật, số tiền mà cô đă lén lút tích góp trong nhiều năm, bằng cách trích một chút từ tiền chợ và dạy kèm nấu ăn.
​Buổi tối, cô ngồi trong một căn pḥng nhỏ ở một khách sạn giá rẻ và nh́n ra cửa sổ. Điện thoại im lặng, bọn trẻ, có lẽ, không thể tha thứ. Trên tivi, có một bộ phim nào đó đang chiếu, quá ồn ào và rực rỡ. Tamara tắt nó đi và nằm xuống giường.
​Ngoài cửa sổ, thành phố sống cuộc sống b́nh thường của nó. Đâu đó trong bệnh viện, chồng cô đang đấu tranh cho sự sống, không có quả thận của cô, không có sự hỗ trợ của cô. Bọn trẻ khóc thương cho bố, nguyền rủa mẹ. C̣n cô... cô cảm thấy một sự b́nh yên kỳ lạ.
​Lần đầu tiên sau hai mươi ba năm, cô đă đưa ra một sự lựa chọn không phải v́ người khác, mà là v́ chính ḿnh. Và mặc kệ cả thế giới lên án cô v́ điều đó. Mặc kệ ngay cả con cái của cô quay lưng. Nhưng cô sẽ không bao giờ dâng thêm một chút nào của cuộc đời ḿnh, cơ thể ḿnh cho một người đàn ông chưa bao giờ trân trọng những hy sinh đó.
​Ngày mai, cô sẽ đến một văn pḥng tư vấn pháp lư. T́m hiểu về quyền lợi của ḿnh. T́m một công việc, dù ban đầu có thể khiêm tốn. Thuê một căn pḥng nhỏ. Bắt đầu học nhiếp ảnh, ước mơ mà cô đă ấp ủ cả đời.
​C̣n Vadim... à, anh ấy luôn mạnh mẽ. Có lẽ lần này anh cũng sẽ vượt qua. Và nếu không, th́ đó là số phận của anh. Không phải quyền của cô để cho anh sống, cũng không phải quyền của cô để cướp đi sự sống của anh.
​Tamara nhắm mắt lại.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, trong ḷng cô không c̣n cảm giác tội lỗi, sợ hăi, hay nghĩa vụ với người khác.
Chỉ có một sự tự tin b́nh thản: cô đă đưa ra một lựa chọn đúng đắn.
Lựa chọn của cô. Lần đầu tiên sau hai mươi ba năm....

VietBF@sưu tập
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam

HOT NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOME

Breaking News

VietOversea

World News

Business News

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

History

Thơ Ca

Sport News

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

Canada Tin Hay

USA Tin Hay

10.000 Tin mới nhất

Tin nóng nhất 24h qua

Super News

Tin tức Hoa Kỳ


goodidea
R10 Vô Địch Thiên Hạ
Release: 3 Weeks Ago
Reputation: 207573


Profile:
Join Date: Mar 2020
Posts: 56,286
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	45.jpg
Views:	0
Size:	25.4 KB
ID:	2571876  
goodidea_is_offline
Thanks: 68
Thanked 3,298 Times in 2,837 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 34 Post(s)
Rep Power: 72
goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10
goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10goodidea Reputation Uy Tín Level 10
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.10504 seconds with 11 queries