Chào bạn, đây là một lời dặn dò, một chân lý về lòng biết ơn và đạo làm người mà bất kỳ ai cũng nên khắc ghi trong tim. Dưới đây là bài viết suy ngẫm về lời răn này.
Dòng chảy của cuộc đời rồi sẽ cuốn đi rất nhiều thứ. Trí nhớ của chúng ta, theo năm tháng, sẽ phai mờ đi những khuôn mặt, những cuộc vui, cả những thành công ta từng tự hào hay những nỗi buồn ta ngỡ không thể nguôi ngoai. Đó là một quy luật tự nhiên, một cách để tâm trí dọn dẹp và có chỗ cho những điều mới mẻ. Chúng ta có thể quên đi nhiều thứ, và điều đó có thể được tha thứ.
Nhưng trong dòng sông ký ức ấy, có những thứ không phải là rác trôi nổi, mà là những tảng đá nền móng, là những ngọn hải đăng vĩnh cửu. Đó chính là hình ảnh của những người đã ở bên cạnh khi ta chìm trong đêm tối của cuộc đời.
"Lúc khó khăn nhất" không chỉ là khi ta thiếu thốn tiền bạc. Đó là khi ta mất phương hướng, khi ta bị cả thế giới quay lưng, khi ta mất hết niềm tin vào chính bản thân mình. Đó là những lúc ta trơ trọi và yếu đuối nhất. Và một bàn tay chìa ra lúc ấy, một lời động viên, một sự giúp đỡ không toan tính, nó không chỉ là một sự hỗ trợ đơn thuần. Nó là một cái phao cứu sinh, một minh chứng rằng lòng tốt vẫn còn tồn tại, và rằng ta xứng đáng có được một cơ hội nữa.
Ân tình đó nặng hơn ngàn vàng, bởi nó được trao đi không phải vì bạn là ai hay bạn có gì, mà đơn giản vì họ không đành lòng nhìn bạn gục ngã.
Quên đi sự giúp đỡ đó không chỉ là một sự vô tâm, đó là một sự bội bạc với quá khứ và với cả phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình trong tương lai. Lòng biết ơn với người đã nâng đỡ ta trong giông bão chính là thước đo rõ ràng nhất cho nhân cách của một con người. Nó cho thấy bạn có trân trọng cội rễ, có sống trọng tình trọng nghĩa hay không.
Vì vậy, hãy để cho cuộc đời cuốn đi những gì cần quên, nhưng xin hãy dùng cả trái tim để khắc ghi hình ảnh của người đã cùng bạn đi qua những ngày mưa bão. Bởi lẽ, tài sản lớn nhất của một con người không phải là những gì họ có, mà là những người họ không bao giờ quên.
VietBF@sưu tập