Quán cà phê. Vợ và bồ tình cờ chạm mặt. Bồ lên tiếng trước:
Bồ: – Em nghĩ chị nên để anh ấy được hạnh phúc. Giữ một người không còn yêu mình là ích kỷ.

Vợ (mỉm cười, đặt ly xuống bàn): – Em nói đúng. Giữ một người không còn yêu mình là ích kỷ. Nhưng em sai ở chỗ: người ta không rời đi vì không yêu, mà vì không đủ bản lĩnh để yêu trọn vẹn. Anh ấy chọn em khi mọi thứ dễ dàng. Nhưng anh ấy chọn chị khi mọi thứ khó khăn. Và em biết không, người đàn ông chị cưới… không phải là người chị giữ. Mà là người tự chọn ở lại.
Bồ: – Nhưng anh ấy từng nói em là người khiến anh thấy nhẹ nhõm…
Vợ (nhẹ nhàng): – Đúng. Vì em là tạm bợ. Còn chị là nơi anh ấy phải trưởng thành.
Cô bồ im lặng. Vợ đứng dậy, thanh lịch rời đi. Không một lời nặng nề. Nhưng từng câu nói như dao găm bọc nhung.
VietBF@sưu tập