Mẹ ơi! Hôm nay con nghe người ta nói mẹ là ca ve đấy. Mấy nhỏ bạn con cũng nói nhưng con không hiểu, ca ve là gì vậy mẹ?”
Trở mình tгêภ giường, tôi bắt đầu cảm giác được cái lạnh như đang vồ lấy, bọc siết da ϮhịϮ mình. Hình như đêm qua trời mưa lớn thì phải. Mưa đã lén lút trút nước vào lúc tôi lịm đi và chợp mắt. Vậy là tôi lại không thể hoà cùng vào mưa, để tắm cho sạch nỗi buồn đang nhầy nhụa chảy dài khắp người mình. Khổ thật!
Cuộc sống của người cô đơn đôi lúc cũng làm tôi thấy tủi thân hơn. Nhưng tôi là người không muốn quan tâm nhiều đến đàn ông. Hai tiếng “đàn ông” nghe lớn lao và trách nhiệm đó đã mang đến cho tôi không ít những hờn tủi.
Mới mấy tuổi đầu tôi đã bị người ta nhìn bằng ánh mắt soi mói, kinh tởm. Lúc nào người ta cũng coi tôi như nghiệt chủng. Người ta gọi mẹ tôi là ca ve. Lúc đầu tôi chẳng hiểu hai từ đó có nghĩa là gì? Tôi thấy hay hay cũng nhẩm theo thích thú.
– Mẹ ơi! Hôm nay con nghe người ta nói mẹ là ca ve đấy. Mấy nhỏ bạn con cũng nói nhưng con không hiểu, ca ve là gì vậy mẹ?
Đó là câu hỏi đầu tiên năm tôi 5 tuổi. Tôi đâu biết cái ngây thơ của mình đã vô tình quất vào tιм mẹ những lằn roi rát bỏng.
Rồi sau đó một thời gian dài tôi không được gặp mẹ. Mẹ gởi tôi về ngoại, năm đó tôi vào lớp một. Tôi nhớ không nhầm thì trong quãng đời đi học, mẹ chưa bao giờ đi họp phụ huynh cho tôi lần nào.
Tôi không có ba.
VietBF@ sưu tập