Anh Quang và chị Dung lấy nhau được 12 năm. Ban đầu, cuộc sống của họ ai cũng ngưỡng mộ: chồng hiền lành, vợ đảm đang, hai đứa con xinh xắn, ngoan ngoãn.
Nhưng khi Quang được thăng chức lên phó giám đốc, mọi thứ bắt đầu rạn nứt. Công việc nhiều áp lực, Quang hay cáu gắt, về nhà cũng mang gương mặt mệt mỏi, lạnh lùng. Chị Dung thì lại lo toan đủ chuyện, từ công việc cơ quan tới chuyện nhà cửa, con cái. Hai người bắt đầu nói với nhau toàn những lời… cần thiết, không còn những câu chuyện ngọt ngào như xưa.
Đỉnh điểm, Quang vướng phải tin đồn tình cảm với một cô thư ký trẻ. Chị Dung giận đến tím tái mặt mày, đòi ly hôn ngay lập tức. Quang không nói gì, chỉ im lặng dọn đồ ra ngoài ở.
Suốt ba tháng, hai đứa con nhỏ cứ ngơ ngác, lúc nào cũng hỏi mẹ: “Ba còn về không mẹ?”. Chị Dung ban đầu cứng rắn lắm, nhưng đêm nào cũng lén khóc.
Một hôm, thằng Bi – đứa con trai út bị sốt cao co giật phải nhập viện. Chị Dung một mình chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện, mệt mỏi rã rời. Bất chợt, chị nghe giọng Quang phía sau:
– Để anh bế con cho. Em đi nghỉ một lát đi, xanh xao quá rồi kìa.
Chị Dung sững người. Ánh mắt Quang vẫn là ánh mắt ngày nào – lo lắng, chân thành. Anh không nói xin lỗi, chỉ lặng lẽ chăm con, thức cả đêm canh thằng Bi truyền nước.
Mấy hôm sau, con khỏi bệnh, Quang mới dắt chị Dung ra quán cà phê quen cũ.
Anh cầm tay chị, giọng khản đặc:
– Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Mấy tháng nay anh mới biết không có em và các con, anh chẳng còn gì cả.
Chị Dung nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn mím môi hỏi:
– Còn cô thư ký kia thì sao?
Quang lắc đầu:
– Chỉ là tin đồn. Anh thề. Anh chỉ thấy mình mệt mỏi, nên có lúc vô tâm, lạnh lùng, để người ta hiểu nhầm. Anh sai ở chỗ không nói rõ với em.
Chị Dung cúi đầu. Trong lòng chị vẫn còn đau, nhưng nhìn thấy giọt nước mắt của chồng, chị lại thấy tim mình mềm ra.
Chị khẽ nói:
– Thôi thì… nếu anh còn thương vợ con, thì về nhà. Nhưng anh phải hứa, từ nay có gì cũng phải nói với em. Đừng im lặng nữa. Em sợ nhất im lặng.
Quang gật đầu.
Tối đó, hai đứa trẻ hò reo khi thấy ba xách vali về nhà. Bữa cơm hôm ấy, bát canh chua ngọt hơn hẳn mọi ngày.
Họ hiểu, hôn nhân không phải lúc nào cũng phẳng lặng. Nhưng một khi còn thương nhau, thì “gương vỡ lại lành” cũng chẳng phải chuyện không thể.
VietBF@ sưu tập