
Phụ nữ sinh ra vốn mạnh mẽ hơn họ tưởng.
Họ có thể gánh vác cả gia đình, chịu đựng nỗi cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình, nuốt nước mắt vào trong để giữ bình yên cho con cái, và mỉm cười dù tim rạn nứt từng ngày.
Nhưng dù có bao dung đến đâu, chịu đựng của người phụ nữ cũng có giới hạn.
Họ có thể im lặng, nhưng không phải là mãi mãi.
Họ có thể nhẫn nhịn, nhưng không phải là vô tận.
Họ có thể tha thứ, nhưng không đồng nghĩa với việc bạn được quyền làm tổn thương họ thêm một lần nữa.
Phụ nữ không rời đi khi họ còn trách móc.
Không bỏ cuộc khi họ còn khóc lóc, giận hờn, hay cãi vã.
Nhưng khi họ không nói gì, không cần gì, không mong gì… chính là lúc họ đã đi đến tận cùng giới hạn.
Đừng nghĩ rằng người phụ nữ mạnh mẽ là người không biết đau.
Thật ra, họ đau nhiều đến mức không còn cảm giác.
Họ đã quen với việc bị bỏ rơi trong những lần cần được quan tâm.
Họ đã quen với việc phải tự xoa dịu chính mình vì không ai thật lòng lắng nghe.
Họ đã quen với việc hy sinh – đến mức người khác cho đó là nghĩa vụ.
Nhưng trái tim phụ nữ, dù bao dung đến đâu, cũng không phải đá.
Khi yêu thương không còn được đáp lại bằng sự chân thành,
Khi những cố gắng chỉ nhận về thờ ơ và vô tâm,
Thì giới hạn chịu đựng cũng đến lúc phải dừng lại – và điều họ chọn không phải là đợi, mà là buông.
Có những người đàn ông mất phụ nữ rồi mới vỡ lẽ:
Hóa ra, cô ấy từng tổn thương rất nhiều, từng gắng gượng rất lâu… chỉ là mình đã không hề nhìn thấy.
Hoặc tệ hơn, cố tình không nhìn.
Vậy nên, nếu bên bạn đang là một người phụ nữ còn hay than phiền, còn dỗi hờn, còn khóc vì bạn –
Xin đừng chán ghét cô ấy.
Vì đó là dấu hiệu rằng cô ấy vẫn còn quan tâm, còn hy vọng, còn yêu.
Thứ đáng sợ nhất, không phải là cơn giận… mà là sự im lặng sau giới hạn chịu đựng cuối cùng.
VietBF@ sưu tập