Cải cách hành chính kiểu Việt Nam quả là một màn kịch hài đen không hồi kết. Mới đây, tại Gia Lai, lănh đạo phường Ia Kring (TP. Pleiku) đă kịp ghi dấu ấn “cống hiến” cuối cùng của ḿnh trước khi sáp nhập: chặt hạ hàng loạt cây gỗ lớn trong khuôn viên trụ sở đem bán!
Đúng là không ǵ bị lăng phí dưới tay cán bộ “mẫn cán”. Trước khi ghế biến mất, trụ sở bị sáp nhập, các anh không quên “thu hoạch mùa cuối”. Cây cổ thụ hàng chục năm tuổi? Bán! Gỗ quư trong sân phường? Bán! Sân phường thành… xưởng gỗ nhỏ. Tiền thu được th́… ai mà biết, chắc “để lại kỷ niệm”.
Thật cảm động khi thấy ḷng tận tụy đến phút chót: không để lại cho đơn vị mới một cành cây, không để ngân sách nhà nước vướng bận chuyện thanh lư. Quả đúng tinh thần “tinh giản bộ máy” đến cả cái bóng mát cũng không c̣n!
Trong khi chính quyền ra rả tuyên truyền về “minh bạch, tiết kiệm, liêm chính” th́ thực tế cho thấy: nơi nào sắp giải thể, nơi đó nở rộ phong trào… tháo dỡ, thanh lư, vét sạch! Tài sản công trở thành món quà chia tay không cần giấy mời.
Dân th́ mất bóng mát, nhà nước mất tài sản, chỉ có cán bộ là kịp “kiếm chác” một chút cho ấm ḷng trước ngày bàn giao.
Chừng nào vẫn c̣n những quan chức coi trụ sở như tài sản riêng, chừng đó cải cách vẫn chỉ là tấm màn che cho những vở kịch vơ vét hậu trường.