
Có một kiểu gia đình khiến người ta sợ hãi, không phải vì nghèo khó, cũng chẳng phải vì bệnh tật, mà là nơi… không ai còn muốn nói chuyện với nhau nữa.
Bữa cơm lặng ngắt. Lời nói toàn là trách móc. Câu nào thốt ra cũng như đang công kích nhau. Không còn hỏi han, chỉ còn phán xét. Không còn chia sẻ, chỉ còn hơn – thua – tổn thương.
Lúc ấy, dù có ở trong căn nhà mấy trăm mét vuông, ăn cơm đắt tiền, dùng đồ hiệu đắt đỏ… cũng thấy ngột ngạt như bị nhốt trong lồng kính.
Muốn ra ngoài nhiều hơn về nhà. Muốn yên lặng hơn là ngồi lại bên nhau.
Nhưng cũng có những căn nhà rất đơn sơ, chỉ cần một cái bếp đỏ lửa, một chiếc quạt kêu khẽ khàng giữa mùa nóng, một bàn ăn đơn giản – mà lòng người lại ấm.
Vì trong đó, có tiếng cười. Có câu “Em ăn thêm miếng này đi.” Có cái nắm tay khi thấy nhau mệt. Có sự lắng nghe, dịu dàng, và nhường nhịn.
Gia đình không phải nơi để giành phần đúng – phần sai. Cũng không phải chỗ để chứng minh ai tài giỏi hơn ai.
Gia đình là nơi… người ta chọn thương nhau, ngay cả khi mệt mỏi. Là nơi ta không cần hoàn hảo, chỉ cần tôn trọng nhau trong cách nói chuyện, nhẹ nhàng trong lời góp ý, và đủ bao dung để không nhắc lại những chuyện đã qua.
Vợ chồng muốn nồng ấm, nói năng với nhau cũng cần ấm áp.
Con cái muốn vững vàng, lời cha mẹ cũng cần là nơi động viên, chứ không là vết xước.
Ai cũng mệt, ai cũng có phần chưa đủ tốt, nhưng chỉ cần nói với nhau bằng giọng tử tế, gia đình tự nhiên sẽ là nơi muốn về, là chốn để tựa vào, không phải né tránh.
VietBF@sưu tập