
Có một câu nói mà Lily từng ghi lại trong cuốn sổ tay hồi mình đau nhất:
“Người ôm cục than hồng của oán giận – là người bị bỏng đầu tiên.”
Và đúng như vậy.
Thù hận, giận dữ, tổn thương… tất cả những gì em đang ôm trong lòng – không hề khiến kẻ kia đau đớn hơn.
Nó chỉ khiến em bị kẹt trong chính vũng bùn của quá khứ.
Em càng giữ chặt, em càng bị kéo lùi khỏi tương lai rực rỡ mà mình xứng đáng.
Tha thứ không có nghĩa là phủ nhận nỗi đau.
Tha thứ là lựa chọn buông xuống — để em không còn sống với nỗi đau đó mỗi ngày.
Có thể em từng bị phản bội.
Bị lừa dối.
Bị bỏ rơi.
Hay tệ hơn, bị coi thường và xúc phạm khi em dốc lòng yêu thương.
Nhưng nếu em không chọn tha thứ — em sẽ tiếp tục sống như một tù nhân trong ký ức.
Không phải tha thứ để người đó được yên.
Mà là để em được thanh thản.
Để em ngừng gắn mình với một mối quan hệ đã chết.
Để em thôi nghĩ rằng “mình phải trả đũa, mình phải khiến anh ta phải hối hận”.
Vì sự thật là: anh ta hối hận hay không, không còn quan trọng.
Cái đáng giá hơn là: EM CÒN CUỘC ĐỜI PHÍA TRƯỚC.
Vết thương nào cũng cần thời gian.
Nhưng sự tha thứ là chìa khóa mở cửa phòng giam cho chính em.
Không cần phải cố gắng bao dung ngay lập tức.
Chỉ cần em sẵn sàng nói với chính mình:
“Tôi không thể thay đổi quá khứ. Nhưng tôi có thể quyết định không để quá khứ cầm tù tôi thêm nữa.”
Đó là lúc em bắt đầu tự do.
BÀI TẬP THỰC HÀNH – THA THỨ ĐỂ TỰ GIẢI PHÓNG
Viết một bức thư – nhưng không gửi.
Chỉ viết cho chính em.
Viết ra hết tất cả những điều em thấy tổn thương, những điều em đã chịu đựng, những giọt nước mắt em từng nuốt vào trong.
Rồi viết tiếp những dòng sau đây, khi em đã trút ra hết:
“Tôi tha thứ, không phải vì người kia xứng đáng.
Mà vì tôi xứng đáng với sự bình yên.
Tôi chọn buông bỏ, để bước tiếp như một nữ hoàng.
Một nữ hoàng không cần đòi lại công bằng — vì cô ấy biết, VŨ TRỤ sẽ lo phần còn lại.”
Hãy đốt lá thư ấy đi.
Hoặc gấp lại, cất vào một chiếc hộp nhỏ.
Như một nghi thức — để khép lại quá khứ, và mở cánh cửa cho một tương lai tràn đầy tự do.
VietBF@sưu tập