
Vợ chồng bà Mười là hai con người tính cách đối lập, nhưng số phận lại buộc chặt nhau bằng sợi dây của duyên phận. Bà hiền lành, nhẫn nại, một lòng theo Phật. Ông thì nóng nảy, ưa tiệc tùng, thường sát sinh để thiết đãi bạn bè. Dẫu bao lần bà khuyên nhủ, ông chỉ đáp trả một cách gắt gỏng:
- Sống là hưởng thụ, bà đừng mơ hồ chuyện kiêng kỵ.
Những ngày hè oi ả năm ấy, ông bà Mười cùng đứa cháu ngoại rủ nhau ra Vũng Tàu nghỉ mát. Thành phố biển rì rào tiếng sóng luôn biết cách cuốn người ta vào những ngày tháng yên bình, nhưng đêm đó, một giấc mơ kinh hoàng đã làm đảo lộn tất cả.
Trong giấc ngủ chập chờn, bà Mười thấy cậu Bê – đứa cháu gọi bà bằng dì – đến mời hai ông bà dự đám giỗ mẹ cậu. Bà thấy mình bước vào nhà, cậu Bê đưa hai chén nước có in hình bông súng, nói:
- Dì dượng súc miệng đi rồi vào bàn ăn.
Bà vừa súc miệng vừa hỏi:
- Hôm nay tụi bây cúng gì cho mẹ mày thế?
Rồi tò mò nhìn ra sau bếp, bà Mười sững sờ: người mẹ đã khuất của cậu Bê bị cắt cổ, một cánh tay treo lơ lửng trên xà nhà, cánh còn lại bị xé phay làm gỏi. Bà thất kinh, hét lên:
- Trời ơi, sao mày g.i.ế.t mẹ mày để cúng giỗ thế này hả, Bê?
Tiếng hét trong mơ kéo bà tỉnh giấc. Mồ hôi túa ra như tắm. Bà lay chồng dậy kể lại giấc mơ. Ông nghe xong, chỉ cười nhạt:
- Bà đúng là hay mơ nhảm. Tỉnh rồi thì thôi đi, đừng suy nghĩ linh tinh.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, cậu Bê bất ngờ đến khách sạn. Cậu khẩn khoản mời hai ông bà đến dự giỗ mẹ. Nghe đến đây, bà Mười giật thót người, bà chỉ xuống đây nghỉ mát, không hề nhớ đến nay chính là ngày giỗ mẹ cậu Bê. Bà kéo tay ông, nói:
- Đấy, ông thấy chưa? Đúng như chiêm bao tôi nói mà!
Nhưng ông gạt phăng:
- Bà thôi cái trò mê tín đó đi. Người ta nghèo khổ, có lòng đến tận nơi mời mình. Mình phải đi dự cho đúng phép, không người ta lại bảo mình khinh thường.
Đến giờ hẹn, ông bà cùng đứa cháu ngoại ghé nhà cậu Bê. Vừa ngồi xuống, cậu Bê rót nước mời:
- Dì dượng súc miệng đi rồi vào ăn cơm với tụi con.
Bà Mười run rẩy nhìn vào chén nước, xem có hình gì không. Quả nhiên, là hình bông súng, in rõ mồn một. Bà nhéo tay ông Mười, miệng méo xệch:
- Ông thấy chưa, giống y chang trong mơ! Thế này thì c.h.ế.t mất.
Dù ông Mười khều nhẹ bà bảo "đừng nói lung tung", thì bà cũng không ngồi yên nổi nữa. Bà bước từng bước nặng nề xuống bếp, và rồi ngay sau đó, người bà như muốn cứng đờ ra. Trước mắt bà là con gà bị cắt cổ, chỉ còn một cánh treo lơ lửng trên xà ngang, cánh kia đang được cô vợ cậu Bê xé làm gỏi. Tim bà thắt lại, bà hét lên:
- Ông Mười ơi, đúng như tôi thấy trong mơ rồi! Con gà y như mẹ nó… Một cánh treo, một cánh làm gỏi!
Không nhịn nữa, bà gọi mọi người lại và kể đầu đuôi giấc mơ đêm qua. Cả nhà cậu Bê, cả ông Mười đều sững sờ, mồm há hốc, một hồi lâu không ai nói được lời nào. Riêng cậu Bê toát mồ hôi lạnh, ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy.
Từ ngày hôm đó, cậu bỏ hẳn thói quen sát sinh, chuyển sang ăn chay niệm Phật. Ông Mười, người vốn xem thường lời khuyên của vợ, cũng lặng lẽ thay đổi, từ bỏ sở thích cũ để cùng bà tu hành.
Nhiều năm sau, con gái ông bà Mười – người từng chứng kiến những thay đổi từ cha mẹ – quyết định xuống tóc, xuất gia cửa Phật. Ngày cô nhận pháp danh Diệu Thanh tại ngôi chùa trên cao nguyên Đà Lạt, ông bà Mười đứng từ xa nhìn con, lòng trào dâng niềm hạnh phúc.
Họ hiểu rằng, cơ duyên tu hành theo Phật của con gái là một điều nhiệm màu, không phải ai cũng có được. Trái với hiểu biết hạn hẹp của người đời, cho rằng chỉ những người chán đời, thất bại mới phải đi tu, ông bà Mười luôn ủng hộ con gái. Ít nhất, chắc chắn sẽ không có chuyện như gia đình cậu Bê xảy ra với hai ông bà.
Còn sâu xa hơn, ông bà biết, chỉ có trí tuệ và lòng từ bi của Phật Pháp mới là ngọn đèn chân chính, soi sáng chúng sinh ra khỏi biển khổ luân hồi đầy trái ngang này.
VietBF@sưu tập