Ngọn cờ thượng lên trong lễ quốc tang hôm nay, nên cắt một góc, để nhắc nhớ về phần đất nước bị cắt ngọt, trao cho Bắc Kinh từ ông Phiêu.

Mặc dù trong Bên Thắng Cuộc, tác giả Huy Đức có châm chước khi viết rằng xét cho cùng, ông Phiêu chỉ là người phải thực hiện những gì đã hứa hẹn từ hiệp ước Thành Đô 1990. Nhưng một tập thể hay một cá nhân lãnh đạo chọn bán rẻ đất nước bằng thỏa thuận với ngoại bang cũng là điều không thể chấp nhận được. Đặc biệt khi các thỏa thuận đó chỉ phục lợi ích đảng phái chứ không phải của dân tộc.
Hành động như vậy, lịch sử giáo khoa hiện tại của nhà nước Việt Nam còn có tư cách gì khi phê phán Phan Thanh Giản, thậm chí không đủ tư cách để nói về quốc gia quá khứ cùng chủng tộc của mình ở phía Nam.
Đọc những lời ca ngợi về Phiêu, nghe như một loại âm nhạc ngược chiều, vừa thô bỉ vừa cay đắng. Kẻ bán nước được vinh danh, còn tất cả những người dân tử tế chống họa xâm lược phương Bắc thì bị bắt, bị tù.
Cuộc đời Tổng bí thơ của ông Phiêu ngắn, do bị bãi nhiệm nửa chừng, cho thấy việc ông Phiêu làm cũng gặp những phản ứng trong hệ thống chính trị, đặc biệt là từ giới lão thành. Sự ra đi của Phiêu chỉ có thể cờ trống vài ngày từ phía đảng, nhưng nhân dân thì còn cả một chiều dài lịch sử về sau để nhắc tới Phiêu, và cả cái gọi là "Hiệp định phân định biên giới trên bộ và Hiệp định phân định vịnh Bắc Bộ".
Viết trên báo Nhân dân, tướng Nguyễn Chí Vịnh ca ngợi rằng "Ðó thực sự là con người dám nói, dám làm và dám chịu trách nhiệm trước những quyết định lịch sử".
Lịch sử, chỉ có một lịch sử. Và lịch sử ấy ghi rằng chưa có một ai, hay thể chính trị nào của Việt Nam đã công khai cắt đất, nhượng vĩnh viễn cho ngoại bang như Phiêu đã làm.
Nguồn: Khanh Nguyen