
Có những tối…
Người mẹ ngồi trong phòng,
Không nói.
Không khóc.
Chỉ… lặng.
Không ai biết:
Tấm lưng ấy đã gánh bao nhiêu lần giả vờ ổn.
Nụ cười ấy đã che bao nhiêu lớp sợ hãi và buông xuôi.
Và đôi mắt ấy –
Đã từng muốn biến mất chỉ vì không ai thật sự nhìn thấy mẹ đang mỏi đến mức nào…
⸻
👶 Một đứa trẻ giận dữ, gắt gỏng, bướng bỉnh…
Không phải vì nó hư.
Mà vì nó đang sao chép cơn đau của người lớn trong nhà.
Và đứa trẻ ấy – thường là con.
Người lớn ấy – thường là mẹ.
⸻
🌪 Gia đình không sụp đổ vì những biến cố.
Mà vì một người mệt quá lâu nhưng không ai hay.
Một người cứ phải làm chỗ dựa mãi,
cho đến lúc… không còn gì để dựa vào chính mình.
⸻
🌿 Nhưng kỳ lạ thay, chỉ cần một người dừng lại,
Một người ngồi xuống,
Thở thật sâu,
Không cố gắng nữa – chỉ lặng im mà ôm lấy cơn mệt trong chính mình…
Thì cả nhà bắt đầu được chữa lành.
⸻
🧬 Khoa học nói:
👉 Mẹ lo, tim con đập nhanh.
👉 Mẹ an, sóng não con dịu xuống.
👉 Mẹ giận, con co người lại.
👉 Mẹ ôm chính mình – thì con mới học được cách yêu thương.
⸻
🌺 Nhưng đừng hiểu lầm:
Bình an không phải là luôn mỉm cười.
Không phải là “chịu đựng cho qua chuyện”.
Không phải là “nhịn để con không bị tổn thương”.
Bình an là khi mẹ dám ngồi với chính nỗi buồn của mình
mà không trốn – không đổ lỗi – không lừa dối mình nữa.
⸻
💡 Bình an là biết:
Hôm nay mình mệt.
Và mệt cũng không sao.
Chỉ cần… mình quay về.
Quay về với hơi thở.
Quay về với trái tim đang run lên sau ngần ấy vai gồng.
Quay về với đứa con – không bằng lời dạy – mà bằng một cái ôm thật mềm.
⸻
🏠 Vì gia đình…
Không cần một người mẹ siêu nhân.
Chỉ cần một người mẹ thật với chính mình.
Không gồng. Không hoàn hảo. Không cố gắng cho vừa lòng ai nữa.
⸻
📩 Nếu bạn là người mẹ đang đọc đến đây…
bạn đã đi rất xa trong hành trình yêu thương, đến mức quên cả yêu lấy chính mình.
Hôm nay, bạn được phép:
– Ngồi xuống
– Buông gánh
– Và để bình yên bắt đầu… từ chính hơi thở của mình.
VietBF@sưu tập