Tiếp...
Theo cát bụi ta về vùng sỏi đá
Ghi dấu đời buồn bả thoáng qua mau
Đường t́nh sau chân bước có thương đau
Là vết tích một thời yêu đổ vỡ
Đêm lạnh lẽo với từng đêm cách trở
Soi bóng ḿnh nhung nhớ cuộc t́nh xưa
Dường quanh đây c̣n lại chút hương thừa
Tim uất nghẹn luân hồi cơn mặn đắng
Ta một bóng dưới trời mây lạnh vắng
Gió đâu rồi gió ngủ ở nơi đâu?
Hăy về đây lồng lộng những cơn đau
Cho tất cả d́u nhau vào cơi chết
T́nh một thuở b́nh yên không đoạn kết
Sắc phai tàn tựa cánh lá khô rơi
Rồi luyến lưu trong khoảng vắng chơi vơi
Về gốc cội lá đành thôi mục nát
Hồn lạc lơng cơi hư vô bát ngát
Ḷng th́ thầm niệm khúc cuối t́nh yêu
Tiếng từ bi ai đấy vỗ về kêu?
T́nh thuở trước thôi vùi trong mộng ảo
Ta trở bước ta về căn gác nhỏ
Cố một lần bôi xóa dấu t́nh tan
T́nh ta yêu ngày tháng cũ phai tàn
Mà ai đó chừng như duyên thắm đượm
Viễn Phương
|