Thơ Xướng Họa
Thủy Tiên-Viễn Phương
Thơ Xướng
Đâu Dễ Lãng Quên
Người nỡ trách kẻ ra đi không nhớ
Nhớ rất nhiều nỗi nhớ mông mênh
Những buổi chiều phố vắng thật buồn tênh
Mình ta bước lang thang!-Về đâu nhỉ?
Người đâu biết đêm ta nằm mộng mị
Tiềm thức quay về kỷ niệm ngày xưa
Nuỗi nhớ khôn nguôi nói mấy cho vừa
Thương ai đó vùng trời xa xứ lạ
Để rồi đây dòng đời nhiều nghiệt ngã
Và đôi mình mãi mãi cách chia xa
Nhưng kỷ niệm xưa sẽ chẳng xóa nhòa
Nào ai biết lòng ta luôn cô quạnh
Có những buổi chiều đông buồn giá lạnh
Sưởi ấm hồn đau bằng chén thơ sầu
Rồi đường đời ai biết sẽ về đâu?
Mối tình đầu đâu dễ gì quên lãng
Thủy Tiên
Thơ Họa
Còn Trong Nỗi Nhớ
Tình em vẫn trong ta bao nỗi nhớ
Mỗi chiều về màu nắng nhạt mông mênh
Hồn đi hoang theo gió quyện tênh tênh
Lòng tự vấn!-Ta tìm em đâu nhỉ?
Có những lúc mơ người thương kiều mị
Ta bước dài trên những lối thu xưa
Lá thu rơi, rơi mãi vẫn chưa vừa
Như đau xót tình đơn trên đất lạ
Sầu rơi rụng bóng đời ta nghiêng ngả
Một thuở rồi trôi nổi mịt mù xa
Nhìn sương rơi đường mây trắng nhạt nhòa
Trên lối đến bến tình sao hiu quạnh
Ta dun dủi dưới trời mây đơn lạnh
Nghe hư không vang vọng khúc tơ sầu
Tình dù xa, tình mãi tận nơi đâu!
Lòng ghi khắc một đời không quên lãng
Viễn Phương