|
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,181 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Trên thực tế còn có nhiều bà khi ghen còn thêm suy nghĩ rằng, chính "của quý" của ông chồng mới là thủ phạm chánh, nó làm cho ông ta thỏa dục vọng thì "thiến" quách nó đi là từ nay dứt hậu hoạn, bà "không hưởng thì đừng hòng ai được hưởng"! cho đó là 1 cách trừng trị đích đáng cho các ông có máu phản bội.
Lúc giận, đặc biệt lúc ghen tuông, người ta luôn cảm thấy bị đau lắm, khổ sở vô cùng, khổ đến nỗi phải làm bất cứ cái gì đó để hủy diệt, tàn phá đổ nát, thương đau càng nhiều càng tốt cho người gây họ khổ thì mới xoa được cái đau đó. Nhưng mà, câu chuyện như vậy có bao giờ chấm dứt êm xuôi, càng trả đủa trả thù, càng chất chồng oan oan tương báo, càng tạo ác nghiệp thì cứ đi trong luân hồi mà trả mãi mãi.
Bản thân người vợ này cũng không muốn hậu quả khôn lường đến thế, nhưng "giận quá mất khôn" ắt xẫy ra khi mà tự biết mình không thể nào có bản lảnh giữ chân được người chồng. Mà rồi cũng mất tất cả, còn lại là cái nghiệp tàn ác này sẽ theo bà ta mãi mãi.
Bà ta biết tu là còn chút phước để tìm về chánh đạo, dù sao thì cũng phải trả quả rất nhiều.
Còn cô tình nhân thì sao? lý ra nếu cuộc đời không có bất hạnh thì cô cũng như bao nhiêu người đàn bà khác.
Nếu cô không có nhan sắc, chắc là cô cũng sẽ trở thành những người nghèo khổ tìm sinh kế bằng các nghề lao động, nhưng đằng này, có nhan sắc, người ta cũng sẽ kéo níu, lèo lái đưa cô vào các nghề mua vui cho đàn ông. Tệ thì làm gái ăn sương, khá hơn 1 chút, biết nhảy thì làm vũ nữ....Với tuổi trẻ, sung thời thì đàn ông đến dập dìu, khi cao giá thì cứ làm cao, nên tiền vào như nước...thì xài cũng như nước, không hề nhớ nghĩ rằng khi hết thời, đói rách đang chờ...
"Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí" là thế, cái vô minh ban đầu của cô không hề biết lôi cuốn, rút rỉa tiền bạc của những đàn ông có vợ là biến thành tình địch không đội trời chung của nhiều "sư tử Hà Đông", cái nhan sắc ấy là bửu bối của cô thì họ sẽ hủy hoại nó là xong, vô minh kế là nếu cái nhan sắc thu hút ấy đã mất, ngay cả không còn có thể hành nghề vũ nữ kiếm ăn bình thường, nói chi tiền vô do đàn ông ái mộ chạy theo...mà lại hận đời, tự hại đời bằng cách tự buông thả rơi vào nghiện ngập cho quên hiện tại.
Không có gì hại mình bằng chính mình còn tiếp tay kẻ khác hại mình, nghiện ngập tiền hết mau mà còn vướng vào nó như 1 thứ nô lệ. Đó là một chuổi Nhân Quả nối đuôi nhau.
Ở đây, ai đã lâm vào hoàn cảnh đau khổ này thật sự cũng không bảo đảm là còn có thể sáng suốt!
Trong đời, có khi sự việc chưa từng xảy ra tệ như thế, cứ tưởng là tận cùng bằng số rồi, nhưng mà lúc đó không care thì càng tệ hại hơn, coi như chết là hết, nhưng khổ 1 nỗi là có khi muốn chết cũng không thể, bởi vì lúc đó mới phát giác ra mình rất "sợ chết", không đủ can đảm kết liểu đời mình, lắm khi lấy hết sức bình sanh làm 1 "nhát" cho xong, nào ngờ chết không được vì có khi có người cứu! thế là cái cảnh khốn cùng, đau khổ dây dưa đeo đẳng cho đến lúc "hết dầu, đèn mới tắt"!
VÔ MINH của con người là chấp cái ngã, từ cái ngã đó nó sinh ra nhiều thứ tham lam.
Đàn ông tham danh vọng, tiền tài, sắc đẹp...
Đàn bà tham tình, có nghĩa là tình yêu quan trọng bậc nhất với họ, họ sống cũng chỉ tìm tình, vun bồi nó gần như trọn đời...khao khát lúc nào cũng muốn mình được thương yêu nhất (hạng nhì không thể vui được!), muốn được yêu mãi mãi...ngay cả thề non hẹn biển đến kiếp sau càng "ưa" hơn...họ nào có biết nếu cái tình gọi là "True love" này ( mà ai cũng hằng khao khát và ca tụng) qua đến kiếp sau thì biết bao ngang trái đang chờ:
* Tuổi tác vô cùng so le ( chồng già cúp bình thiếc, vợ trẻ như cháu nội/ngoại thấy rất thường; vợ như bà, chồng như cháu sau này cũng xảy ra không hiếm) .
* Thân phận nghề nghiệp trong xã hội so le đến độ bị mọi người cản trở, không thể chấp nhận được.
* Liên hệ máu mủ, ruột rà ai ai cũng chống đối.
* Thân phận liên hệ đến tôn giáo, tăng, ni, hay "cha" không thể có gia đình.
|